Tiếng nhạc vang lên xập xình, trầm thấp như rung động trong tai anh, thực ra Lý Cận Dữ nghe không rõ nửa câu sau của Diệp Mông, chỉ nghe được hai chữ “cậu ra.”
Dựa vào tính cách thẳng thắn của cô, anh cũng thừa đoán được cả câu.
Lý Cận Dữ nhất thời không biết phản ứng lại thế nào, vừa tức vừa buồn cười nhìn cô, ánh mắt không chứa đựng cảm xúc gì, trên cổ vẫn treo tai nghe, dựa vào tường. Trong tiếng nhạc xập xình, anh cúi đầu im lặng nhìn cô hồi lâu, không quay đầu cũng đủ cảm nhận được, Trịnh Khai Nhiên đứng bên ngoài khóm cây ngô đồng lúc này đã tức điên, vứt điếu thuốc muốn lao vào nhà nhưng bị hai tên đàn em sống chết giữ lại.
Nói thật thì, đây là nụ hôn đầu của anh. Nếu không tính cái nụ hôn hồi 16 tuổi bị chị hàng xóm gạt lấy mất. Nhưng anh không hề muốn Diệp Mông biết mình chưa hề yêu đương nghiêm túc lần nào. Chuyện này không hợp với phong cách hiện tại của anh. Những năm ở Mỹ anh còn quá nhỏ, mới 13,14 tuổi, hút thuốc hút bóng thì được nhưng lại không hề có hứng thú với con gái. Mà dù cho sau này có đi nữa, thì sau khi Lý Tư Dương thi đậu đại học, anh cũng đã quay lại làm một đứa con ngoan điển hình dưới ánh mắt trông chừng của Lý Lăng Bạch rồi.
“Cô rất muốn tôi bị Trịnh Khai Nhiên đánh chứ gì?” Anh cười lạnh.
Diệp Mông cười đến vô tư, cô xinh đẹp trong sáng, nói chuyện lại lưu loát, dứt khoát, khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-trong-mat-anh/380517/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.