Thời gian cứ êm đềm trôi như vậy, qua một tháng, Diệp Mông đối diện với suy nghĩ không biết nên tiêu 100 vạn đang gửi ngân hàng như thế nào.
Vẫn gửi ngân hàng? Quá lỗ rồi.
Mua nhà? Đừng thấy cái trấn Ninh Tuy này nhỏ, giá nhà cũng cao thứ ba tỉnh chứ đùa, nếu là khu trung tâm thì cũng phải 2 vạn 1 mét vuông rồi. Nếu mua một cái tiệm nhỏ 20, 30 mét vuông gì đấy thì cũng có thể đủ, nhưng cô hỏi đến mấy người bạn, cho thuê nhà trên trấn có 3 đến 4 vạn một năm mà thôi, không lời lãi gì.
100 vạn có thể làm gì? Làm gì cũng không được rồi. Diệp Mông cuối cùng vẫn quyết định gửi tiền vào ngân hàng, tự mình đi kiếm việc. Công việc trong trấn không dễ tìm, trừ nhân viên biên tập ra thì những việc khác đều ở công xưởng của xí nghiệp nhỏ, còn có ngân hàng. Diệp Mông học báo chí, nhưng ở Bắc Kinh làm về quan hệ công chúng đến ba bốn năm, cũng là nghề truyền thông. Bây giờ bảo cô làm lại từ đầu một công việc mới, cũng thật nan giải.
“Cậu cứ dứt khoát làm cho một tòa báo đi, Ninh Tuy Nhật Báo, Trừ Châu Vãn Báo, đều đang rất thiếu người...” Phương Nhã Ân nói qua điện thoại. “Tớ nhớ hồi cấp ba cậu từng nói lớn lên muốn làm phóng viên nhất còn gì.”
Ý định làm phóng viên là vì hồi đó Diệp Mông xem một bộ phim tài liệu về nhà thương điên, thế kỷ 19 một nữ phóng viên nước ngoài đã lợi dụng kỹ thuật diễn xuất tài tình của mình để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-trong-mat-anh/276046/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.