5 năm sau.
Cuối tháng 10, 2019
“Mông Mông, mau đến đây cắt hành tây!” Từ trong bếp truyền ra tiếng gọi lớn.
“Vâng!” Diệp Mông lười biếng đáp lại, vứt điều khiển sang một bên, đi vào trong.
Trong phòng bếp, cô út đang bỏ từng con cua vào trong nồi, Diệp Mông xắn tay áo bước đến, lắc đầu nhìn vào trong nồi: “Thảm quá.”
Cô út thấy kiểu làm bộ làm tịch của cô, trợn mắt: “Thế lát nữa cháu đừng có ăn.”
“Thế thì cháu còn thảm hơn đấy.” Diệp Mông cười đùa nói: “Thật ra, ở Bắc Kinh nhiều năm vậy rồi, nhớ cô với bà nội thì không bao nhiêu mà chỉ nhớ mỗi món cua này của cô thôi ạ.”
Cô út đậy nắp nồi lại, mắng cô: “Không phải hồi xưa toàn nói với cô và bà là ông chủ ngày nào cũng mời mày ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị loại khỏi danh sách hải sản tươi ngon rồi? Đừng có nói là không giống vị cô làm, từ nhỏ giờ cái miệng mày là khéo nịnh nhất, không bao giờ nói gì thật lòng, tin mày cô đi đầu xuống đất.”
Diệp Mông cười cười, không nói gì, tha phương ở Bắc Kinh mà, sung sướng hay khổ sở, thật hay giả gì chỉ mình cô rõ. Trong nhà không ai ủng hộ cô một mình giữa Bắc Kinh, Diệp Mông cũng không muốn kể thật để họ thêm đau lòng. Bỏ hành lên thớt, đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng: “Cắt thế nào ạ?”
Cô út biết mấy năm nay ở Bắc Kinh cô chưa vào bếp lần nào: “Tùy con, cắt thành thịt luôn cũng được.”
Phập!
Diệp Mông dứt khoát cắt một dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-trong-mat-anh/276035/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.