Chương trước
Chương sau
Diệp Phi bị Hoàng Linh bắt sửa đi sửa lại một tác phẩm tận bảy tám lần, dù Lê Tiện Nam nhìn thấy tận mắt nhưng không nói gì nhiều, sau đó tác phẩm đã được Diệp Phi sửa thành một phiên bản hoàn toàn khác.
Khi Diệp Phi đi rửa mặt, Lê Tiện Nam ngồi trên sô pha nhìn thấy tác phẩm đã được chỉnh sửa xong, anh tùy ý lật vài trang thì thấy bên dưới đều là lời văn của Diệp Phi.
Lê Tiện Nam cầm lên xem, tác phẩm hơn chục trang dang dở đã được cô sửa thành đầu chó nối đuôi chồn. Anh ước lượng xấp giấy, lơ đễnh vài giây để nhìn đồng hồ rồi gửi tin nhắn cho Triệu Tây Mi.
Sau một thời gian ngắn, Triệu Tây Mi gửi đến một chuỗi địa chỉ và thời gian.
Diệp Phi bận bịu cả ngày nên vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, lúc Lê Tiện Nam nằm lên giường thì cô lập tức nhích đến bên cạnh anh.
"Em buồn ngủ thì ngủ đi." Lê Tiện Nam vòng tay ôm cô, tùy ý vuốt ve mái tóc dài của cô.
Mái tóc đen mềm mại giữa các ngón tay, khiến anh cảm thấy mình như đang vuốt ve một con mèo ngoan.
"Em xem em bận như vậy…" Lê Tiện Nam lười biếng nói, "Em đang có dự định gì?"
Diệp Phi tỉnh táo lại, nghe anh nói thế nên trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy bởi vì mấy ngày nay cô chỉ lo làm việc mà phớt lờ anh. Lẽ ra đây là một mối quan hệ không công bằng, nhưng cuối cùng cán cân đều nghiêng về phía cô. Lúc cô muốn đẩy trở về, mới phát hiện anh gần như đã đặt hết cán cân lên cô. Bây giờ sao có thể trở lại trạng thái cân bằng được nữa?
"Chắc em sẽ ở lại Yến Kinh, kiếm một công việc tốt sau khi tốt nghiệp và mua một ngôi nhà."
"Ngôi nhà là thứ mà em đã theo đuổi cả đời?" Lê Tiện Nam cười khẽ, quả thật đang nói chuyện có chủ đích với cô.
"Đúng vậy, những người bình thường như bọn em chỉ mong ước có được một ngôi nhà."
"Em muốn bất động sản nào, khi nào có thời gian tôi sẽ dẫn em đi xem."
Những lời này nói ra, Lê Tiện Nam lúc đầu cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng sau một lúc người trong vòng tay vẫn im lặng, Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh của cô thực sự thuần khiết và rất xinh xắn dưới ánh đèn ấm áp, chỉ như vậy thôi cũng đột ngột khiến trái tim anh mềm nhũn ra.
"Em không cần." Diệp Phi nói, "Anh không cần phải làm chuyện này cho em, như lúc trước anh đã nói đừng muốn anh vui nên mới ở bên anh. Nhưng nếu anh nhất quyết phải làm, vậy lúc đó nhờ anh giảm giá cho em là được."
Lê Tiện Nam mỉm cười, ngón tay đưa xuống vuốt ve đường cong của chiếc lưng mịn màng, còn có vòng eo làm say lòng người.
"Được rồi." Lê Tiện Nam đáp lại.
Cuộc trò chuyện này kết thúc tại đây, nhưng nếu nói tiếp chắc chắn sẽ không vui vẻ gì mấy.
"Em muốn gì?" Cô chưa từng trả lời câu hỏi này, nhưng nếu cô đưa ra một câu trả lời thì mối quan hệ của hai người sẽ đi theo một hướng khác.
Lê Tiện Nam không hỏi, một số việc nhìn có vẻ rất dễ nhưng thật ra lại khó hơn tưởng tượng.
Hay đơn giản là nghe theo cô, "yêu" sao? Cũng có thể sử dụng câu trả lời vừa khốn nạn vừa thâm tình "Những gì bạn nói khi yêu chỉ có giá trị khi bạn đang yêu" để cho xong chuyện, nhưng Lê Tiện Nam không muốn lừa cô một chút nào.
Mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy đều khiến trái tim của Lê Tiện Nam như thắt lại - bởi vì mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Diệp Phi lại sắp chìm vào giấc ngủ.
Cũng chính vào lúc này, Lê Tiện Nam đột nhiên cử động. Anh nghiêng người, lần này không hỏi ý kiến ​mà đột nhiên tiến đến hôn cô.
Lông mi của Diệp Phi run lên, giác quan của cô trở nên thiếu nhạy bén vì buồn ngủ. Chăn ga gối đệm vốn đã mềm mại, bởi vì bị anh đến gần càng làm cô như đắm chìm trong vùng đất mềm mại.
Môi răng quấn quít, ngay cả sự mãnh liệt lúc ban đầu cũng biến thành quấn quít say mê, một bàn tay ấm áp ôm chặt lấy eo của cô. Màn đêm xé rách thẹn thùng, ánh đèn mờ biến ôn nhu thành lâu đài dục vọng.
Lê Tiện Nam nhìn cô trong ánh đèn mờ ảo, nụ hôn thân mật giống mối quan hệ của hai người, dù không nói lời yêu và không có hứa hẹn nhưng nhất định đã có một cảm giác. Tất cả đều dựa vào bản năng thôi vì ai biết sẽ đi đến đâu?
"Phi Phi, đừng cứ như vậy nữa, khiến tôi cảm thấy mình nợ em." Lê Tiện Nam vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô rồi vén mái tóc dài rối bù của cô ra sau, thế giới vốn nhạt nhẽo của anh xuất hiện một bông hồng kiều diễm.
Diệp Phi nằm trên gối nhìn anh, hiếm khi thấy anh mất đi vài phần lạnh lẽo, làn da dưới bộ đồ ngủ nóng rực và bàn tay đặt lên eo cô cũng nóng lên.
Lạnh lùng, cấm dục, yếu đuối, áp lực tạo thành một chất gây nghiện khiến người thèm muốn.
Nhưng anh luôn có chừng mực trong tất cả mọi thứ, đồng thời đối xử với cô rất tốt.
Diệp Phi lạc lối trong ánh mắt thâm tình của anh một lúc lâu, đường cong từ cằm đến cổ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy và ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
"Lê Tiện Nam, anh có buồn ngủ không?" Diệp Phi hỏi một câu lạc đề, cô nhẹ nhàng đưa tay ra như đã có một chút dũng khí ôm lấy vòng eo thon gọn mà rắn rỏi của anh, cô nhắm mắt lại, "Em không muốn cái gì cả, em nghĩ mình thật quá quắt khi để anh ngồi nhìn em làm việc suốt mấy ngày trời, mà trong khi đó thời gian của anh là tiền là bạc."
Xem đi.
Không có câu trả lời.
Diệp Phi dựa vào bên người anh, thân thể mềm mại của cô áp vào người anh như thể hai người lạnh lẽo đang sưởi ấm cho nhau.
Lê Tiện Nam Nam không nói gì, nhưng đã lâu vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Cô mở mắt ra và nói nhỏ: “Lê Tiện Nam, anh có để ý thấy gì không?”
"Gì cơ?" Lê Tiện Nam quay đầu lại nhìn cô.
Diệp Phi bắt đầu cười. Khi đôi mắt của cô cong lên vì cười toát ra sức hút khiến anh không thể dời mắt đi được, cô dường như đang nói một chuyện rất vui vẻ, "Hình như em đã không dùng nút bịt tai ba ngày rồi."
"..."
"Bác sĩ Lê, xem ra ở bên cạnh anh có lợi lắm." Diệp Phi cười nghiêng người về phía anh, hai tay vẫn đặt ở trên eo anh và hỏi: "Có thể làm vậy không, em muốn đến gần anh hơn."
Lê Tiện Nam không nhịn được bật cười, vươn tay ôm lấy cô, "Tùy em."
"Ở bên cạnh anh có thể chữa được thói quen dùng nút bịt tai của em." Diệp Phi chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lê Tiện Nam cũng suy nghĩ... Thật ra mấy ngày nay anh không ngủ được nhiều, nhưng giấc ngủ Diệp Phi toàn dựa vào anh. Vả lại, dạo này cô rất bận bịu cho nên anh không muốn vì uống đá mà làm cô thức giấc. Mỗi lần anh không ngủ được, chỉ cần cúi xuống nhìn cô lại khiến anh bỗng cảm thấy an tâm lạ thường.
Diệp Phi đang buồn ngủ nhưng nhịp tim rất hỗn loạn, khi ngẩng đầu lên cô vô tình chạm vào cằm của Lê Tiện Nam, anh cũng mở mắt nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, sao anh có thể cảm thấy mình mắc nợ cô chứ? Ngược lại cô còn cảm thấy mình đã kéo anh xuống thế giới phàm tục này, cùng nhau điên đảo nhưng tự nguyện chìm đắm.
Thế giới của cô quá khắc nghiệt, hơi ấm nơi anh khiến cô có niềm hy vọng nhỏ nhoi. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, cứ thế cô lại yêu cuộc đời này một lần nữa.
"Sao vậy?" Lê Tiện Nam hỏi cô, giọng nói vẫn rất ấm áp.
Trước đây Diệp Phi chưa từng chủ động - cô đột nhiên tiến đến và hôn nhẹ lên môi anh.
"Anh biết không Lê Tiện Nam, em cũng mong những lúc anh ở bên em thì anh sẽ thấy hạnh phúc hơn. Gió sẽ ngừng và tuyết sẽ tan, có lẽ em chỉ xuất hiện trong một vài trang trong cuộc đời anh." Diệp Phi bình tĩnh nhìn anh, "Bây giờ em chỉ biết, đêm nay em sẽ ngủ rất ngon vì có anh ở bên cạnh."
Diệp Phi, cô gái này luôn khiến anh khó lường, nhìn cô vừa chìm đắm lại vừa giữ vững lý trí.
Lê Tiện Nam hít một hơi, mùi sữa tắm hương mâm xôi thơm ngọt mà cô dùng đang phảng phất bên lỗ mũi làm anh ngẩn ngơ.
Cô trong sáng, thuần khiết, nhạy cảm và tỉnh táo, không có lời yêu thương nhưng chỉ một nụ hôn lưu luyến cũng đủ khiến anh bỏ ra rất nhiều thời gian đợi bão tạnh.
Anh luôn làm mọi việc một cách có cân nhắc, tỉnh táo và lý trí. Như việc thắp hương trong đền thờ, vừa ghê tởm tình yêu vừa ngóng trông nó xuất hiện trong làn sương mù. Cô thực sự đã xuất hiện, anh muốn có qua có lại, nhưng cô không cần gì cả. Chính anh cũng không phải người may mắn gì, nhưng vẫn muốn làm như những gì cô nói - cho cô tất cả những điều may mắn.
Một khoảng thời gian sau không ai nhắc tới chuyện này nữa. Diệp Phi bận rộn công việc, còn Lê Tiện Nam vẫn đến đón cô tan sở. Cũng có mấy đêm, Lê Tiện Nam hỏi cô có muốn ngừng thuê phòng ở ngõ Hòe Tam rồi dọn đến đây ở không.
Diệp Phi lắc đầu và nói: "Em không thể ở đây mãi, chỉ tại mấy ngày nay bà Triệu không về..."
Lê Tiện Nam không hỏi thêm câu nào, chỉ mỉm cười, "Vậy thì tôi hy vọng bà ấy sẽ trở về muộn, để tôi có thể giúp em ngủ ngon thêm một chút. Phi Phi, tôi cho em nợ tiền thuốc men đó."
Lúc này, Lê Tiện Nam đang ngồi xuống cạnh hồ để cho cá ăn, đàn cá koi đông đúc lao lên giành ăn.
Tiếng nước bắn vang lên xung quanh.
Diệp Phi ngồi bên cạnh nhìn anh bị ánh trăng cô đơn bao phủ, ánh sáng trong mắt anh hóa thành một dãy ngân hà lộng lẫy.
Những gợn sóng trong lòng cô đã xuất hiện rất lâu.
Tình yêu vốn dĩ là chuyện ngốc nghếch, nên cô tự dặn lòng đừng quá tỉnh táo, vì quá tỉnh táo làm sao có thể bắt được ánh trăng?
Diệp Phi đưa bản thảo cho tổng biên tập Hoàng Linh. Vì những thay đổi quá nhiều, nên Hoàng Linh phải đọc trước khi nộp cho nhà xuất bản.
Vào thời điểm đó ở công ty — chính xác là bầu không khí trong nhóm của Diệp Phi có hơi căng thẳng.
Tranh thủ lúc giải lao, Mễ Lị bước tới nói với Diệp Phi: "Cô Hoàng không thành công ký hợp đồng với Tây Mạn. Nhóm chúng ta nổi tiếng keo kiệt, thế nhưng lần này cô Hoàng mạnh tay ra giá 20 vạn tiền nhuận bút mà vẫn bị từ chối. Các tác phẩm cũ đã hết sạch, nên về cơ bản không có tác phẩm mới để làm - hiện chúng ta phải dựa vào các nhóm tiểu thuyết khác."
Thực ra Trú dạ văn hóa là một công ty văn học tương đối nổi tiếng ở Trung Quốc. Lý do Diệp Phi đến đây xin việc, thứ nhất là vì cô thích văn học, thứ hai khi cô đến xin việc không có HR mà chính tổng biên tập Hoàng Linh đã gặp cô.
Hoàng Linh được coi là một biên tập viên nổi tiếng trong ngành, một phần cũng vì cô ấy đã ký kết với một số tác giả nổi tiếng. Năm 2013 tiểu thuyết thanh xuân đang phát triển, trong đó Lộc Phan Đạt trở nên nổi tiếng sau cuốn tiểu thuyết yêu thầm, nhưng tiếc rằng chất lượng của các tác phẩm sau đều ngày càng thụt lùn.
Sau này Diệp Phi mới biết bút danh Lộc Phan Đạt đã trở thành một công cụ để công ty kiếm tiền, dùng một số tiền ít ỏi để mua tác phẩm của người khác rồi xuất bản dưới bút danh này.
Trước kia Hoàng Linh là một tổng biên tập yêu đời và tận tâm với văn học, sau này cô ấy càng giống một nhà tư bản chỉ biết kiếm tiền. Cô ấy không những rất hà khắc với các biên tập viên, mà còn yêu cầu họ làm việc tăng ca đến 11 giờ khuya. Mỗi khi có tác phẩm đạt chất lượng tốt, cô ấy đều không ký chỉ bởi vì tác giả không nổi tiếng. Thay vào đó, cô ấy đi mua lại các tác phẩm do người khác viết, rồi xuất bản dưới bút danh được công ty quản lý.
Mà những tác phẩm bị Hoàng Linh từ chối, sau khi được các công ty khác xuất bản lại bán rất chạy. Thế là Hoàng Linh trút mọi lỗi lầm lên đầu họ, trách họ lúc đó không thuyết phục được cô ấy.
Nếu nói không có mất mát và lỗ hổng chắc chắn là nói dối.
Mặt khác, Diệp Phi đã thực tập được vài tháng nhưng chưa ký được tác phẩm nào, vì tất cả những cuốn sách yêu thích của cô đều bị Hoàng Linh từ chối, thế mà bây giờ cô lại phải sửa đi sửa lại một tác phẩm chưa hoàn thành.
Cũng vào ngày này, Hoàng Linh gọi Diệp Phi vào văn phòng.
Hoàng Linh đang có tâm trạng tốt, kêu Diệp Phi ngồi xuống, rót cho cô một ly nước trái cây rồi hỏi han ân cần một chút, “Phi Phi, gần đây bất đắc dĩ phải làm thêm giờ, nhưng cô phải thông cảm cho công ty, tiểu thuyết thanh xuân bây giờ đang khó khăn lắm."
Diệp Phi gật đầu, Hoàng Linh tiếp tục khen ngợi, "Tôi thấy cô biên tập khá tốt, nhưng đây hẳn là lần đầu tiên cô viết truyện đúng không? Vẫn còn hơi non nớt. Tôi đã làm việc với nhiều tác giả nổi tiếng, nên có thể cho cô một gợi ý. Công ty chúng tôi đang nghĩ đến việc xây dựng lại một bút danh, sức ảnh hưởng của Trú dạ văn hóa vẫn còn đó. Vậy tại sao cô không về nhà ngẫm nghĩ lại, rồi đến đây bàn bạc với chúng tôi?"
Hôm đó Lê Tiện Nam đến đón cô, nhìn thấy cô có nhiều tâm sự nên anh vừa lái xe vừa hỏi chuyện.
Nghe Diệp Phi nói xong, Lê Tiện Nam cười nói: "Tôi sẽ không bình luận về công việc của em. Bỏ qua việc em không tìm hiểu kỹ về công ty trước khi vào làm, thì bây giờ em nghĩ lại xem em thích ngành này hay công ty này?"
Lê Tiện Nam mang đến cho cô một cốc latte nóng, latte không hề đắng chút nào mà lại rất ấm, cầm cốc cũng làm lòng bàn tay cô ấm lên.
Diệp Phi quay đầu nhìn Lê Tiện Nam. Anh cảm nhận được liền quay đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu và bình tĩnh.
"Cuối tuần em có rảnh không?" Lê Tiện Nam hỏi cô.
"Dạ, thứ bảy em không phải tăng ca." Diệp Phi hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Đưa em đi đâu đó."
Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.