Đang say giấc đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, Phó Khanh Nhu bỗng chốc bị tiếng xe bừ rừm ở dưới sân nhà làm cho tỉnh giấc. Cô nhướn mày cố với lấy chiếc công tác của cây đèn bàn mà bật lên, đôi môi hờ hững cô gãi gãi đầu mình rồi lòm nhòm đi đến cạnh cửa sổ hướng mắt nhìn xuống bên dưới. 
Cầm chiếc điện thoại lên xem xét, cô liền không kiềm nổi cảm xúc khó hiểu trên khuôn mặt mà thốt lên "Một rưỡi sáng? Thật quái đản, không biết cả ngày hôm nay anh ta làm cái gì mà đến chừng này mới về vậy chứ? Ngủ thôi mà cũng chẳng được yên nữa là sao?" 
Bực hết cả người, Phó Khanh Nhu không thèm để ý đến cái con người nào đó nữa mà leo lên chiếc giường êm ấm của mình tiếp tục trùm kín chăn mà khép hờ hai hàng mi. Không gian bỗng dưng tĩnh lặng lại hẳn, tưởng chừng như có thể nghe thấy cả tiếng gió làm đung đưa những cành lá ở bên ngoài cửa sổ 
Lãnh Đế Hàn tắm xong thì mang theo cơ thể mệt mỏi sải bước đi đến trước cửa phòng của Phó Khanh Nhu, cầm lấy tay khóa cửa anh liền đẩy vào. Bất chợt nghe thấy tiếng động lạ, người phụ nữ trong chăn bấy giờ mới kịp hoảng hốt hết cả lên. 
"Này, anh muốn làm gì?" Phó Khanh Nhu hớt hải hỏi trong lo lắng. 
Không ngại trả lời, Lãnh Đế Hàn cứ thế buông lời "Hỏi có thừa quá không, tôi đến đây thì chỉ có thể là để ngủ chứ cô nghĩ tôi còn có thể làm gì với cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-lanh-tong-la-chong-toi-/3584994/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.