Chương trước
Chương sau
''Vậy sao? Thật là bất ngờ, nay là dịp gì mà cả nhà chúng ta lại tập trung đông đủ quá nhỉ?'' Phó Khanh Nhu lên tiếng.

Nhìn thấy con gái mình Trần Uyển cất bước đi về phía cô, ánh mắt chua xót, bà xoa đi vết bẩn trên má Phó Khanh Nhu rồi mới hỏi han ''Có giống lời bọn họ nói không? Nhu Nhu cùng lắm thì mẹ về Trần gia xin ông ngoại con mở lời xin ly hôn với Lãnh Đế Hàn. Chứ mẹ không thể để con chịu khổ được, hức...''

Nước mắt lăn hài thành hàng trên gò má vì lo âu mà đã điểm vài nếp nhăn của người mẹ trung niên khiến Phó Khanh Nhu rất đau lòng, cô ôm mẹ rồi trấn an bà ''Mẹ, con thật sự không sao. Mẹ đừng khóc để con giải quyết mấy người kia một lát đã, rồi tí nữa con lại nói chuyện với mẹ nha.''

Trần Uyển lau gọn giọt lệ xong đứng cạnh Phó Khanh Nhu quan sát, chỉ thấy cô bước xuống bậc thềm tiến đến cạnh Cảnh Dương.

''Lúc nãy cô vừa nói ai là con chó của Lãnh Đế Hàn? Cô nói lại lần nữa xem?'' Phó Khanh Nhu nghiêm nghị, ánh mắt ghê rợn cứ thế chiếu thẳng lên người cô em gái cùng cha khác mẹ trước mặt.

Phó Cẩm Vy lắp bắp nói không rõ ''Phó...Phó Khanh Nhu...lúc nãy không có cô thì ông ta chính là kẻ bần hèn nhất ở đây...nhưng...nhưng giờ có cô rồi thì đương nhiên chính cô mới là thứ không xứng làm cả con chó liếm chân cho Lãnh Đế Hàn rồi.''

''Cô ta ai mà dám to gan...'' Cương Trực vừa đi qua thì đã nghe mấy lời này của Phó Cẩm Vy anh thật sự không nhịn được mà lên tiếng nhưng lại bị Phó Khanh Nhu giơ tay ra hiệu anh đừng nói nữa cô tự có cách xử lý.

Chat!

''Phó Cẩm Vy, cô đúng là thứ em gái mất dạy. Cô là người mà miệng thốt ra chữ nào là thô bỉ chữ đó, đến môi trường cũng có ngày bị cô làm cho ô nhiễm mất. Thứ nhất người cô vừa bảo là chó kia chính là quản gia của biệt thự này. Thứ hai tôi có xứng làm chó hay không thì phải hỏi chồng tôi rồi.''

Phó Khanh Nhu uy thế lẫy lừng áp đảo hết sự kiêu ngạo của Phó Cẩm Vy, thật không ngờ cô lại hùng hồn đến vậy đúng là làm cho Cương Trực thấy được dáng vẻ của boss nhà mình trên người vị thiếu phu nhân này.

''Hừ, nhìn lại bộ dạng hiện tại của cô mà xem có chỗ nào giống một thiếu phu nhân không? Giả dụ cô có làm giúp việc thì cũng nên nói thẳng chứ cần gì phải ra vẻ trước mặt bố và cả nhà thế. Đúng là khiến tôi thấy ghê tởm thay.'' Phó Cẩm Vy vẫn chưa ngừng châm chọc, cô ta vừa bị tát xong thì lại càng mạnh miệng hơn.



Cảnh Dương và Cương Trực ở cạnh mà không ngừng lo cho số phận của người phụ nữ chua ngoa, đanh đá kia. Sáng ra vừa chứng kiến cái cảnh Phó Khanh Nhu xử lý Viên Viên bây giờ lại được chiêm ngưỡng thêm một màn đấu đá thật không khỏi khiến người ta có chút mong chờ, hóng hớt.

''Ồ! Tạo hình như này khiến cô đánh giá tôi? Vậy phiền cô đứng đây chờ tôi đi thay đồ đã nhé!'' Phó Khanh Nhu sau khi nghe Phó Cẩm Vy nói xong thì cô liền ngạc nhiên mà buông lời.

Phó Hạ Lưu từ nãy đến giờ không nói gì nhưng khuôn mặt ông ta luôn nói lên tất cả, Phó Khanh Nhu cũng thấy điều này nên nói tiếp ''Bác Cảnh, bác mời mấy người lớn vào nhà giúp tôi nhé còn về cô em gái đó thì đứng đó chờ tôi đi thay đồ đã rồi hẳn cho vào.''

Cảnh Dương đương nhiên nghe nghe theo sự sắp xếp của thiếu phu nhân nhưng Phó Cẩm Vy cô ta lại rất ương ngạnh đứng ở cửa mà gào thét mãi.

Lãnh Đế Hàn lặng yên đứng nhìn trên phòng, qua cửa kính chỉ thấy anh cong khóe môi lên nở một nụ cười nham hiểm. Có lẽ cũng chỉ riêng Phó Khanh Nhu mới được anh bao dung nhiều đến vậy thôi chứ gặp phải người khác thì chắc chắn anh sẽ không tha cho một con đường sống nào nếu dám ra oai ở Lãnh uyển.

Tại một quán cafe nào đó trong thành phố sầm uất Thượng Tiền, hình bóng một người phụ nữ quyến rũ đang ngồi chờ một ly nước tay cầm chiếc điện thoại gọi cho ai đó ''Khi nào về để chị đi đón cậu.''

''Tầm tháng sau em về nước, giúp em trông coi cái tên họ Lãnh kia đừng để anh ta có ý đồ xấu với Phó Khanh Nhu. Cô chị đó đúng là vẫn ngốc nghếch như trước khiến em lo quá nên đành làm gấp dự án của giáo sư trong thời gian ngắn nhất.'' Giọng nói của Kim Xuyên truyền đến đầu dây bên này.

Cố Thiên Tâm cười nhẹ nhàng rồi đáp lại bằng giọng chiều chuộng ''Oke, tính chị như thế nào có phải ngày một ngày hai gì là thay đổi đâu, yên tâm đi chuyện Khanh Nhu cứ để đó chị lo. À mà cậu có dự định gì sau khi về nước chưa?...cảm ơn.''

Đang nói dở câu thì người phục vụ bưng ly nước ép vị y đến cho cô, ngại gì mà không nói một câu cảm ơn để họ vui lòng và cảm thấy được tôn trọng.

''Vâng, giáo sư người để đó rồi lát nữa con xem lại...chị, tình hình ở chỗ em không được thông thả như chị nên đành cúp máy trước. Còn về phần dự định sau khi về nước sẽ làm gì thì một tháng sau chắc chắn chị sẽ biết thôi.'' Kim Xuyên ngắt nhanh cuộc gọi vì được giáo sư giao phần kiểm tra lại các bộ phận máy điều nhiệt tự động thông minh sắp hoàn thành cho anh.

Cố Thiên Tâm lắc đầu bờ môi bất giác thốt lên mấy chữ ''Thằng nhóc này vẫn vậy chẳng khác tí nào so với trước là mấy.'' Ngồi lại một lúc không quá lâu cô cũng rời khỏi tiệm cafe cùng chiếc kính râm Gold and Wood 253 Diamond đắt giá khiến người nhìn phải ao ước muốn có được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.