''Vậy sao? Thật là bất ngờ, nay là dịp gì mà cả nhà chúng ta lại tập trung đông đủ quá nhỉ?'' Phó Khanh Nhu lên tiếng.
Nhìn thấy con gái mình Trần Uyển cất bước đi về phía cô, ánh mắt chua xót, bà xoa đi vết bẩn trên má Phó Khanh Nhu rồi mới hỏi han ''Có giống lời bọn họ nói không? Nhu Nhu cùng lắm thì mẹ về Trần gia xin ông ngoại con mở lời xin ly hôn với Lãnh Đế Hàn. Chứ mẹ không thể để con chịu khổ được, hức...''
Nước mắt lăn hài thành hàng trên gò má vì lo âu mà đã điểm vài nếp nhăn của người mẹ trung niên khiến Phó Khanh Nhu rất đau lòng, cô ôm mẹ rồi trấn an bà ''Mẹ, con thật sự không sao. Mẹ đừng khóc để con giải quyết mấy người kia một lát đã, rồi tí nữa con lại nói chuyện với mẹ nha.''
Trần Uyển lau gọn giọt lệ xong đứng cạnh Phó Khanh Nhu quan sát, chỉ thấy cô bước xuống bậc thềm tiến đến cạnh Cảnh Dương.
''Lúc nãy cô vừa nói ai là con chó của Lãnh Đế Hàn? Cô nói lại lần nữa xem?'' Phó Khanh Nhu nghiêm nghị, ánh mắt ghê rợn cứ thế chiếu thẳng lên người cô em gái cùng cha khác mẹ trước mặt.
Phó Cẩm Vy lắp bắp nói không rõ ''Phó...Phó Khanh Nhu...lúc nãy không có cô thì ông ta chính là kẻ bần hèn nhất ở đây...nhưng...nhưng giờ có cô rồi thì đương nhiên chính cô mới là thứ không xứng làm cả con chó liếm chân cho Lãnh Đế Hàn rồi.''
''Cô ta ai mà dám to gan...'' Cương Trực vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-lanh-tong-la-chong-toi-/3584976/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.