Quay về Phó gia.
Trong phòng củi nơi góc khuất của căn nhà có một người phụ nữ mặc dù chưa ngoài bốn mươi nhưng nhìn như đã đứng tuổi. Tiếng châm chọc truyền đến "Trần Uyển à Trần Uyển cô thật sự không ngờ con gái yêu quý của cô rơi vào tay Lãnh Đế Hàn thâm độc kia đúng không?"
"Mẹ cần gì phải nói cho cô cả biết chuyện này chứ, đến cả Phó Khanh Nhu yêu quý nhất của cô ấy còn muốn giấu mà." Phó Cầm Vy nhìn Tuyết Mai mà nói, trong lời có ẩn ý một suy nghĩ rất sâu xa là muốn chia rẽ tình cảm của hai mẹ con Phó Khanh Nhu. Đồng thời cũng muốn làm cho Trần Uyển tái phát bệnh nhanh chóng.
'Để xem cô ta có tức đến sôi máu không?' Suy nghĩ lúc bấy giờ của hai mẹ con mụ vợ lẻ trổi dậy.
Trần Uyển không thể tin được lời của Tuyết Mai nên hỏi lại, bà thét lên như mắng vào mặt mụ vợ lẻ "Cô lừa tôi đúng không? Tại sao lại gả nó cho cái tên họ Lãnh kia chứ, nó sẽ bị hành hạ đến chết mất? Lão gia không nói gì sao, ông ấy không ngăn cản mối hôn sự nay à?"
Nước mắt lăn dài trên gò má người mẹ thương con trông thật tội nghiệp, rõ là bà đã nhẫn nhục, chịu đựng mọi thứ mỉa mai, chà đạp của mấy con người thiếu lương tâm trong cái nhà này để cho Phó Khanh Nhu được học hành, ăn no mặc ấm rồi mà. Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa chịu hài lòng hay sao?
So với việc Trần Uyển lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-lanh-tong-la-chong-toi-/3584967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.