Mẹ Vu ngớ ra tại chỗ, bà hơi sợ hãi ánh mắt bức người của người đàn ông trẻ tuổi kia. Tầm mắt ấy dường như có sức mạnh khiến chân bà mềm nhũn, phải đỡ lấy khung cửa để ổn định cơ thể. Lời anh nói như đá vụn sạt lở rơi xuống đầu người ta, khiến bà ấy ngẩn người.
Đợi một lúc lâu, nước mắt tích tụ trong mắt mẹ Vu lại trào ra, bà không nói một lời, hai môi mím chặt tới phát run.
Vu Tri Nhạc không thể nhìn được cảnh mẹ khóc, cô im lặng khiến bà vừa giận vừa đau lòng. Mẹ Vu chỉ có thể ha một tiếng tức giận, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía họ rồi đi tới cạnh bàn. Đầu mũi ê ẩm, bà hít một hơi thật sâu, như thể làm vậy mới trấn áp được dòng nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
Lát sau, Vu Tri Nhạc lại nghe giọng mẹ mình vang lên: "Cậu cưới nó?"
Cả thân thể người phụ nữ trung niên run lên, chất vấn: "Cậu lấy gì để cưới nó?!"
"..." Vấn đề này khiến Cảnh Thắng ngẩn ra.
Lấy cái gì để cưới cô đây?
Mẹ nó, chẳng lẽ anh không cưới nổi Vu Tri Nhạc hay sao? Anh đẹp trai lại có tiền như thế mà? Không lẽ trong mắt bà ấy, anh không xứng với Vu Tri Nhạc?
Cảnh Thắng buồn bực xoa tóc, không hiểu ý của mẹ Vu cho lắm.
Lấy tiền tài và tướng mạo ra thì quá nông cạn, nên anh chọn một câu trả lời có độ sâu: "Lấy tính mạng để cưới, cháu lấy tính mạng để cưới cô ấy còn không được sao? Nếu không thể kết hôn cùng con gái bác, sau này cháu cũng sẽ không tìm người khác."
"Ý cháu chính là như vậy." Anh giống như nổi giận, cũng như thề độc: "Trừ khi Vu Tri Nhạc không muốn gả, nếu không cháu nhất định sẽ lấy cô ấy!"
Mẹ Vu im lặng đưa mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng biết anh thật lòng. Nhưng có lẽ sự nghiêm túc của anh trong mắt bà lại quá ngây thơ.
Mẹ Vu lùi lại, mệt mỏi nói: "Nhà chúng tôi không định trèo cao, tôi chỉ muốn con gái mình tìm được một người đàn ông bình thường, kiên định sống cả đời..." Giọng bà rời rạc, chậm mà nhẹ, không giống trần thuật mà như than thở.
"Mẹ..." Vu Tri Nhạc không nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu gọi mẹ mình.
Mẹ Vu bị cắt ngang lời nhìn sang hỏi: "Tri Nhạc, con định kết hôn với cậu ta?"
Cổ họng Vu Tri Nhạc khẽ động, nhưng cô yên lặng.
Cảnh Thắng liếc cô một cái, giải thích hộ: "Bây giờ cô ấy không đồng ý cũng không sao, phụ nữ cần thời gian để cân nhắc."
Mẹ Vu xoa xoa mắt mình: "Nó đồng ý cái gì, nó căn bản không dám đồng ý. Cậu ở địa vị nào, nhà chúng tôi có thân phận gì, cậu còn chưa hiểu sao?"
Cảnh Thắng nhìn bà, mỉm cười: "Cháu phát hiện, có vài người nghèo xứng đáng nghèo cả đời."
Đối với thái độ biến đổi của anh, mẹ Vu rất không thoải mái: "Cậu nói gì?"
Người đàn ông cắn môi, cau mày, lộ ra mấy phần cứng cỏi: "Nhà bác ở trong bùn lầy tồi tệ hơn nửa đời người, nhưng thế nào cũng phải kéo con gái xuống cùng mới thoải mái."
Mẹ Vu kinh ngạc nhìn anh.
"Nói thế này đi." Tay anh chỉ ra hai chỗ trên không, như đang tìm hình dung nào thích hợp: "Thật may mắn vì con gái bác không ở cùng một nơi với nhà bác. Cô ấy xinh đẹp, lương thiện, sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, vừa vặn lại bị cháu thấy được."
Nói tới đây, anh kéo tay Vu Tri Nhạc để hai người đứng cạnh nhau, cùng nhìn thẳng mẹ cô: "Hàng ngày cháu lôi cô ấy ra ngoài, nuôi đến mạ vàng lấp lánh, nhà bác không phục?"
Chua xót lại dâng lên chóp mũi, môi Vu Tri Nhạc hơi run, đưa mắt nhìn nơi khác. Thói quen trước nay của cô đều là đơn thương độc mã, luôn tự tin cho rằng một mình có thể làm được điều vạn người không thể.
Nhưng khi Cảnh Thắng đứng bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay cô, dùng những lời kì lạ, tốt đẹp vượt xa tưởng tượng để bảo vệ cô, chính lúc ấy cô lại nghe thấy bức tường kiên cố mình xây dựng từng chút một không khống chế được mà đổ sụp.
Lâu ngày sẽ yếu ớt.
Đặc biệt yếu ớt.
Cảm giác này như xé bỏ toàn bộ lớp giấy dán tường, những điều được che giấu, những áp bức và lăng nhục, sự mạnh mẽ bên ngoài đều bị ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu rọi.
Mẹ Vu nhìn hai người, ánh mắt run rẩy nhưng không rơi lệ nữa.
Yên tĩnh hồi lâu.
Vu Tri Nhạc cố kiềm chế buồn bã trong lòng: "Mẹ, mẹ mang đồ về đi."
Đây là giọng tiễn khách.
"Những chuyện nên biết, mẹ đã biết hết rồi. Thái độ của mẹ con cũng đã hiểu." Giọng Vu Tri Nhạc ổn định, cô dừng một chút rồi lại tiếp: "Không còn sớm nữa, mẹ về nhà đó đi. Con gọi xe để họ tới dưới lầu đón mẹ."
"Không cần." Mẹ Vu cự tuyệt, khom người cầm túi đồ đặt ở huyền quan, lần nữa ngẩng đầu, nói: "Con tự giải quyết cho tốt đi."
Sau đó mẹ Vu xoay người, động tác xuống cầu thang của bà chậm chạp, nhịp bước tập tễnh. Chỉ một đoạn cầu thang ngắn ngủi này dường như đã hao phí hết 10 năm sức lực của bà.
Vu Tri Nhạc không đuổi theo, muốn giãy ra khỏi tay của Cảnh Thắng nhưng bị anh nắm chặt. Một cánh tay khác của anh đưa ra đóng cửa lại.
Ngăn trở với thế giới bên ngoài, mi tâm anh nhíu chặt, quay lại đối diện với Vu Tri Nhạc, nhếch môi nói: "Nhà em đều là thế lực gian ác."
Vu Tri Nhạc không tiếp lời, quay mặt nhìn về nơi khác, dường như không định đối diện với vấn đề này.
Cảnh Thắng nhìn cô chăm chú, sau đó tiến lên hai bước, không nói lời nào ôm người phụ nữ vào trong ngực: "Khóc đi."
Bàn tay anh còn vỗ nhẹ trên lưng cô hai cái.
Khuôn mặt Vu Tri Nhạc cứng đờ đặt trên vai anh: "..."
"Không khóc?" Anh nhận thấy cô không có động tĩnh gì.
Vu Tri Nhạc đáp: "Không muốn khóc."
"Em đúng là không theo lẽ thường." Anh oán giận nói, bỏ tay cô ra rồi ôm càng chặt hơn: "Nhưng không còn cách nào khác, anh chỉ thích em như vậy."
"Cảnh Thắng." Vu Tri Nhạc gọi anh.
Người đàn ông: "Ừ?"
"Cảm..."
"Im miệng." Cảnh Thắng đột nhiên bật ra, nói bên tai cô: "Vợ chồng với nhau có gì phải cảm ơn. Đừng khách khí như thế, nghe mà sợ."
Vu Tri Nhạc cong mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Em có cái này cho anh." Cô thoát ra khỏi vòng tay anh, vòng người đi về phía mép giường.
Anh vừa nói xong thì thấy giây tiếp theo, người phụ nữ đã đứng ở cuối giường, ngồi xổm xuống lấy cây ghi-ta màu đen ra.
Vu Tri Nhạc nâng đàn ghi-ta lên, sau đó nhìn về phía anh: "Viết một bài hát cho anh, định Valentine sẽ tặng."
Cảnh Thắng sửng sốt, sau đó đáp: "Vậy Valentine lại tặng anh."
"Định làm thành CD rồi tặng cho anh." Vu Tri Nhạc lấy một chồng thảm lông trải trên mặt đất: "Nếu anh đã tới rồi, hát trực tiếp sẽ càng ý nghĩa."
Sau đó vẫy tay với Cảnh Thắng: "Lại đây."
Cô ngồi trên thảm, ôm ghi-ta trước người, tùy ý thử âm một chút. Hai tiếng trong veo vang lên như đem theo cả ánh sáng, phát ra từ đầu ngón tay cô rồi lan vào không khí. Cảnh Thắng cũng thành thật ngồi xếp bằng bên cạnh cô, anh chưa từng nghĩ Vu Tri Nhạc sẽ sáng tác bài hát cho mình.
Sao có người phụ nữ lãng mạn như vậy chứ? Anh chưa gặp được bao giờ.
Biểu cảm của cô rất trầm tĩnh, khuôn mặt cũng như không quá để tâm, nhìn thế nào cũng không giống "đặc biệt chuẩn bị" chứ đừng nói tới biểu hiện trông ngóng vì người yêu.
Nhưng có thể vì biểu hiện tùy tâm như vậy, lại hết lần này tới lần khác đánh thẳng vào lòng anh. Tim Cảnh Thắng đập loạn, anh nhất quyết nghĩ cảm giác này là biểu hiện của việc mừng như điên.
Vu Tri Nhạc ôm đàn ghi-ta, giới thiệu: "Bài này không hay lắm đâu."
"..." Không sao, em có hát trời ơi đất hỡi anh cũng thấy mãn nguyện.
"Bài này tên là "Thắng Cún". Cô cười, trong mắt ánh lên vẻ ngây thơ của thiếu nữ.
"...?" Cảnh Thắng cho là mình không nghe rõ: "Gì cơ?"
"Thắng Cún."
"Thắng Cún?"
"Cún cún nhỏ." Vu Tri Nhạc cong mắt: "Cảnh Thắng Thắng."
Nghe có vẻ không đúng lắm, những nghĩ lại thì rất hợp lý. Cảnh Thắng xoa cằm, suy nghĩ sâu xa: "Tên này có nguyên nhân gì không?"
"Không có nguyên nhân, tên WeChat em đặt cho anh thôi."
"Mẹ nó." Cảnh Thắng gào lên: "Em có thể đặt tên tử tế chút không? Ví dụ như chồng."
Vu Tri Nhạc đưa tay ra nhéo một bên mặt nhỏ của anh: "Tên này thân thiết dễ thương hơn, em thích tên này."
Động tác thân mật của cô trong nháy mắt khiến người đàn ông ngừng công kích: "Hát đi."
Anh vốn cũng không so đo chuyện đó.
Vu Tri Nhạc vừa chạm tay vào dây đàn, Cảnh Thắng đã vội gọi cô lại: "Đợi một chút."
Sao? Người phụ nữ kiên nhẫn chờ.
Cảnh Thắng lấy điện thoại trong túi ra rồi bật đèn flash: "Được rồi."
"Làm gì?"
Anh khua điện thoại hai cái, trịnh trọng nói: "Lightstick, thấy anh dày công tu luyện làm fan hâm mộ chuyên nghiệp chưa."
Anh đúng là cái gì cũng biết, Vu Tri Nhạc cười khẽ: "Tắt đi, chói mắt."
Cảnh Thắng nghe lời tắt flash, sau đó nói: "Có chút mà cũng không chịu được, xem ra em cũng lần đầu lên bảng làm bài."
Nụ cười của Vu Tri Nhạc càng sâu, biết anh ám chỉ điều gì, cô không phủ nhận, ngược lại thẳng thắn: "Phải, lần đầu tiên sáng tác bài hát cho đàn ông, còn hát trực tiếp cho anh ấy nghe nên rất khẩn trương, run tay."
"Anh mẹ nó vui muốn chết." Cảnh Thắng nhỏ giọng thì thầm.
"Anh nói gì?" Vu Tri Nhạc không nghe rõ.
Cảnh Thắng tăng âm lượng: "Lát anh có ngất cũng đừng hoảng. Đó là anh vui vẻ mà ngất."
"Ừ." Vu Tri Nhạc đồng ý, hỏi: "Em hát nhé?"
Người đàn ông gật đầu thật mạnh, sau đó lại gật đầu thêm cái nữa để bổ sung. Vu Tri Nhạc chỉnh ghi-ta xong, thanh thanh cổ họng.
Cô ngước mắt nhìn người đối diện, Cảnh Thắng vừa lúc cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau cười, không có nhạc dạo, chỉ có tiếng ngón tay người phụ nữ gõ nhịp lên thân đàn ghi-ta.
Thanh âm trong veo của người phụ nữ cất lên...
"Thắng Cún, anh ấy là một đứa nhóc
Luôn nói mình đẹp trai
Nhưng tôi lại thấy dễ thương
Anh ấy thích uống sữa tươi
Thói quen này luôn không đổi
Người khác nói anh ấy kì lạ
Anh ấy vẫn không đổi
Người vô lại này...
Mỗi ngày đều khoe mẽ với tôi
Tôi không muốn để ý tới
Nhưng càng không nhẫn tâm cự tuyệt
Anh ấy cả ngày chỉ nói yêu rồi yêu
Tôi cũng biết rõ
Cuối cùng chính mình lại không bỏ được..."
Vừa kết thúc một đoạn, Cảnh Thắng đã cười không khép miệng lại được.
Anh cho rằng với tính cách của Vu Tri Nhạc, cô sẽ sáng tác một bài hát nhẹ nhàng như nước. Không nghĩ tới ca từ đến nhịp điệu lại đáng yêu, động lòng người đến thế. Nhất là trong lúc hát, thỉnh thoảng cô còn liếc mắt, cười giảo hoạt với anh, cảm giác như hai người khác nhau vậy.
Những âm điệu cùng giọng cô như kẹo ngọt ngũ sắc, không ngừng nhảy nhót:
"Có thể anh ấy luôn nói bậy bạ
Nhưng sẽ không làm chuyện xấu
Người đã trúng điểm trí mạng
Trở thành hào quang trong cuộc đời tôi
Tôi phải bày tỏ thế nào đây?
Tôi yêu tên nhóc này mất rồi
La la la la la la
La la la la la la
Tên nhóc vô lại, biến thái
Tên nhóc kì lạ
La la la la la la
Nhóc vô lại của tôi
Tên nhóc của tôi
..."
Tim như muốn chảy ra, hóa thành mật ong ngọt ngào.
Đợi người phụ nữ hát đến âm cuối, Cảnh Thắng cười híp mắt hỏi: "Vu Tri Nhạc, em đang tỏ tình với anh đấy à?"
"Phải..." Người phụ nữ gật đầu, thẳng thắn nhìn anh, tay vẫn thành thạo giữ hợp âm trên đàn.
"Hát lại lần nữa."
"..."
"Encore! Encore!" Cảnh Thắng yêu cầu mãnh liệt: "Anh vẫn chưa nghe rõ."
"Thêm tiền không? Danh tiếng của em lớn lắm." Vu Tri Nhạc hiếm khi đùa với anh.
"Thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm..." Anh nói không ngừng.
Ánh sáng ấm áp hòa thuận phát ra từ khung cửa sổ nhỏ, âm thanh dễ nghe lại vang lên lần nữa.
Trên tấm thảm mềm mại, ánh mắt họ nhìn nhau như đã tìm thấy nơi thuần túy, bình yên nhất cho tâm hồn.
Hết chương 45.
Lời của B.: Thật ra hôm nay định lười......... Xong tự nhiên lên fb thấy một chị cmt bảo ngày nào cũng theo dõi và chờ từng chương truyện trong nhà nên....... dù không biết chị có đọc truyện này không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]