Biên tập: TBB
Cảnh Thắng gửi tới tin nhắn này xong, cả nhóm chat đều im lặng.
Thật lâu sau, Từ Xước mới bất chấp: "Quá sến."
Chu Hãn Minh hùa theo: "Sến."
Lâm Nhạc: "Ngọt ê răng, cậu nói cùng bọn tôi làm gì? Nói với người nhà cậu đi chứ."
Cảnh Thắng cự tuyệt: "Không nói."
Lâm Nhạc: "Tại sao?"
Cảnh Thắng: "Không thể để cô ấy biết ban đầu tôi ham thích mới lạ được. Tôi muốn cho cô ấy cảm giác được yêu từ đầu đến cuối."
Chu Hãn Minh: "... Thắng tử, tôi muốn kick cậu ra khỏi nhóm."
Từ Xước tò mò: "Các cậu đã ai gặp cô gái đó chưa?"
Lâm Nhạc giơ tay: "Tôi đã gặp."
Từ Xước: "Là dạng gì vậy? Khiến Cảnh Thắng thần hồn điên đảo."
Lâm Nhạc: "Dáng dấp cũng được, là người tốt. Nhưng nếu nhìn kĩ thì không thấy có mị lực ở chỗ nào. Có thể khẩu vị của cậu ta khác."
Chu Hãn Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Có phải cô gái cậu ấy đuổi theo ở quán rượu ngày đó không?"
Lâm Nhạc: "Đúng đúng đúng, chính là cô ấy!"
Từ Xước: "Có mỗi tôi chưa thấy thôi à??"
Trong nhóm có thêm mấy người phụ họa nữa: "Tôi cũng chưa thấy!"
Chu Hãn Minh: "Hôm đó trời tối, tôi cũng không thấy rõ. Lúc tôi tới nơi cô ấy đã đi rồi, tôi chỉ biết Cảnh Thắng chạy ra ngoài như trúng tà."
Từ Xước: "Cô gái đó làm gì?"
Lâm Nhạc: "Không phải đại tiểu thư, là một người bình thường thôi."
Chu Hãn Minh: "Vậy hai người kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-khong-dung-dan-say-me/3289745/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.