Ý cười khóe miệng học sinh trung học dần dần cứng đờ, phản ứng của Omega mà hắn dự đoán không nên thế này.
Trên mặt Omega hiện lên vẻ kinh ngạc và lảng tránh, huyết sắc trên mặt nhạt đi, hai hàm răng nghiến chặt, tay luống cuống trên người không biết đặt như thế nào mới là bình thường.
“Thẩm Thư?”
“Thẩm Thư!!”
omega hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, bị mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, đôi mắt to thủy linh linh kia hiện tại mờ mịt lại trống rỗng, không có tiêu cự.
Học sinh trung học nghiêng mặt cứng rắn, nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng với cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu, giọng điệu chậm lại: “Được rồi, được rồi, không sao hết, hít sâu một hơi”
“Đúng rồi, ừm, làm lại lần nữa.”
“Đừng suy nghĩ nữa, hít vào, phải, ừ đúng rồi, từ từ, đừng sợ.”
“Không sao đâu không sao hết.”
Học sinh trung học không biết tại sao Omega lại xuất hiện phản ứng này, nhưng khi Thẩm Thư bình thường trở lại, một giọt nước mắt từ mắt trái rơi xuống.
Học sinh trung học nhìn mà kinh hãi, vừa định thay cậu lau nước mắt đã bị Thẩm Thư đẩy hắn ra ngoài cửa, sau khi trở lại liền khóa trái cửa, vội vàng tìm mấy viên thuốc uống vào.
Đang uống thì thuốc của cậu rớt xuống đất, Thẩm Thư hèn mọn khom người im hơi lặng tiếng trên mặt đất, cuộn mình lại như một con cá sắp chết.
Cậu biết mình lại phát bệnh.
Tất cả mọi thứ làm cho cậu cảm thấy mọi mối quan hệ đều bị đe dọa, sẽ khiến cậu cảm thấy sợ hãi sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-kho-lam/236685/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.