6.
Tần Trạch đột nhiên nhớ ra sau khi đàm phán thành công có khoảng nửa tháng tôi vô cớ rời khỏi biệt thự, hắn vội vàng gọi điện thoại cho Trần Mạc hỏi anh khoảng thời gian đó tôi đã đi đâu.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của người đàn ông.
“Đương nhiên là vì cô ấy cùng Cố tổng uống rượu nên phải vào bệnh viện rồi. Tần Trạch nếu không phải vì anh, Lục Nhiễm vốn có thể sống lâu hơn rồi.”
Trần Mạc cười một tiếng:
"Anh có biết anh ghê tởm thế nào không? Có phải đến nay anh vẫn cho rằng con mèo anh nuôi là do Lục Nhiễm giết không? Chuyện này, anh vẫn nên hỏi người mẹ tốt của anh một chút."
Trần Mạc nói xong câu này liền dứt khoát cúp điện thoại.
Năm đó cha Tần Trạch mắc bệnh nặng, mẹ hắn liền bỏ chạy theo mối tình đầu.
Sau đó mẹ hắn nhiều lần bị bạo hành gia đình, nhìn thấy sự nghiệp của Tần Trạch như mặt trời ban trưa từng bước thăng chức, vì thế liền tìm mọi cách liên lạc với tôi, để tôi mang bà ta về nhà.
Mới đầu bà ta rất nhiệt tình với tôi nhưng dần dần bà ta tự cho mình là lão phu nhân trong nhà, càng ngày càng bài xích tôi.
Mẹ Tần mộc mạc cả đời rõ ràng không thích cách ăn mặc theo đuổi thời thượng này của tôi, lại càng không thích tác phong làm việc đường hoàng hướng ngoại của tôi.
Ngược lại bà ta rất thích Mạnh Khê và cho rằng đây mới là người vợ hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-den-muon-khong-bang-ca-co-rac/2961358/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.