NHÌN ĐỦ CHƯA
Edit: Yunchan
***
Đi một lát, sương mù dầy đặc trước mắt đột nhiên tan biến, như mây tản ra để lộ trời cao, thứ hiện ra trước mắt Hàn Ngâm lúc này là một thế giới rực rỡ mà có nằm mơ cô cũng không mơ thấy.
Ngập trong đèn đuốc sáng rực như mộng ảo là vô số cung điện lầu các đếm không xuể, mái cong uốn lượn, tầng này chồng lên tầng khác, nối dài chằng chịt từ đỉnh núi xuống tận chân núi, lộng lẫy tráng lệ, huyền ảo khôn tả.
Sương mỏng gió lành, trăng sáng sao thưa, xa xa còn vẳng tới tiếng chim hót trong trẻo, cô ngẩng đầu, thấy một bóng hạc tao nhã bay lướt qua trước trăng.
Đây là núi Cửu Huyền, nơi đây vẫn đang ở nhân gian, nhưng tại sao lại có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
Hàn Ngâm đứng chôn chân tại chỗ ngắm nhìn cảnh trí làm cô rung động đến ngẩn ngơ, mãi đến khi Lạc Vân Khanh lên tiếng: "Đi thôi."
"Ờ." Cô vô thức nắm chặt tay hắn.
Dưới chân là con đường bằng phẳng trải đá xanh, ở khe hở giữa những phiến đá mọc đầy rêu, hoa cỏ và cây cảnh hai bên đua nhau khoe sắc, tre và tùng so bì sắc xanh. Bởi kiến trúc ở đây đều được xây lên dựa theo thế núi, cho nên không ngay hàng thẳng lối như trong thành trấn, con đường nối dài quanh co tới rối mắt người, đi dăm ba bước lại bắt gặp một cối xay gió và tường gạch nhân tạo nằm thấp thoáng dưới hàng cây tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-tien-khieu/2412704/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.