Quay lại Phượng Tuyền thôn
Edit: Yunchan
***
Giấy trắng, mực đen.
Hàn Ngâm nhấc bút: Thấy chữ như thấy người.
Bức thư rất ngắn, chỉ kể lại quá trình cô nghe ngóng tin tức và báo tin Sở Mộ Tuyết còn sống, những thứ này đều là những chuyện Sở phu tử không thể kiểm chứng được. Còn về chi tiết chuyện năm xưa, cô mượn cớ Nguyên Nhất chân nhân đã qua đời khó thể tìm hiểu rõ để lược bớt.
Viết xong, Hàn Ngâm lưỡng lự một lát, rồi lấy sáp đèn dán bức thư lại.
Phải, Lạc Vân Khanh ghét cô nói dối, nhưng cô vẫn giữ nguyên lập trường của mình, vì cô nghĩ đôi khi vài câu nói dối thiện ý cũng là việc tốt. Đời người như giấc mộng, cần gì quá chấp nhất thật hư, hơn nữa nếu có liên quan tới tính mạng, nói dối thì sống, nói thật thì chết, thế thì cô sẽ chọn nói dối ngay mà không hề do dự, nhường lại cho người khác cơ hội làm thánh nhân.
Viết thư xong, cô bèn vác theo cái mặt dầy đi tìm Mộ Thập Tam lần nữa. Nào ngờ vừa bước vào điện đã nhìn thấy hắn tự treo ngược lên xà nhà, nhắm nghiền hai mắt, chậm rãi lắc lư.
Cô khó hiểu: "Sư thúc, giả bộ làm con dơi sao?"
Mộ Thập Tam không mở mắt, đáp: "Đừng quấy rầy, ta đang suy nghĩ."
"Treo ngược để suy nghĩ?"
"Như vậy có thể nhìn đời bằng góc độ khác."
Thật là...
Cảnh giới tâm quan này đối với Hàn Ngâm mà nói vẫn còn quá mức cao thâm huyền bí, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-tien-khieu/2412618/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.