Tống sư bá đừng sợ
Edit: Yunchan
***
Đệ tử của Tống Việt đào rễ cây cả buổi trời, kết quả chẳng đào được gì.
Hàn Ngâm xám mặt quay đầu lại, trừng Thổ Linh trư.
Khỏi cần đoán nữa, đá trấn yêu nhất định đã bị nó đào lên đổi đồ ăn.
Đương nhiên chuyện này có đánh chết cô cũng không thể nói ra, nếu bị Tống Việt mắng một trận, bị xử phạt một chút thì chỉ là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ để lộ ra Tạo Hóa Kim Tiền thì mới là to chuyện.
Cô không nói, Tống Việt cũng không thể lần ra cô được, thấy đào không được đá trấn yêu thì chỉ hỏi Ngô Cựu Liễu: "Ngô trưởng lão, đây là chuyện gì?"
Ngô Cựu Liễu lắc đầu, vẫn đáp lại ông ta bằng hai chữ nhàn nhạt: "Không biết."
Tống Việt cũng bắt đầu nổi giận: "Vùng xung quanh hậu điện này, đệ tử ngoại môn không thể tự tiện ra vào, nếu có chút gió thổi cỏ lay thì trưởng lão cần phải điều tra tận gốc mới đúng, tại sao lại nói là không biết?"
Ngô Cựu Liễu nhìn ông ta đáp: "Nghe nói một năm trước vườn linh của ngài bị trộm một quả Tịch Độc, nơi đó cũng không cho ai tự tiện ra vào, ngài còn bố trí kết giới, chẳng phải tới hôm nay cũng chưa thể tra ra ai đã trộm quả hay sao?"
Một câu phản pháo làm Hàn Ngâm cúi đầu nín cười.
Bối phận của Ngô Cựu Liễu khá cao, mặc dù Tống Việt thẹn quá hóa giận, thầm hoài nghi y dung túng yêu nghiệt kết đan, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-tien-khieu/2412610/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.