Cười kinh hồng
Edit: Yunchan
***
Sớm hôm sau, Hàn Ngâm bị tiếng gõ cửa của Lạc Vân Khanh đánh thức, cả người vẫn lâng lâng như vẫn còn trong mộng.
Cô lơ mơ nhìn Tích Tích, rồi nhìn sang Lạc Vân Khanh, qua hồi lâu mới bất ngờ kéo chăn lên, chui tọt vào.
Á á á, cô không muốn sống nữa!
Tích Tích thấy lạ bèn bước lên kéo kéo cô: "Cô làm sao vậy?"
"Không sao." Hàn Ngâm rúc đầu trong chăn có chết cũng không ra, cô không muốn nhìn đời nữa.
Lạc Vân Khanh nhìn tro hương đã tàn trong ngọc thiềm thừ, hỏi: "Muội mơ thấy gì?"
Hàn Ngâm lên tiếng phủ nhận ngay tắp lự: "Muội không mơ thấy gì hết!"
"Đâu có!" Tích Tích bản tính thật thà, không ngờ lại bán đứng cô: "Rõ ràng ta thấy đêm qua cô có mơ mà."
Hàn Ngâm kích động: "Không có! Cô nhìn lầm rồi, ta tuyệt đối không có mơ!"
Nói tóm lại mặc kệ ra sao, chuyện trong mơ cô cũng tuyệt đối không nói cho ai biết, một người cũng không!
Lạc Vân Khanh trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài khe khẽ: "Muội đứng lên mau, chúng ta phải đi."
Nói rồi hắn quay lưng bước ra, đứng chờ bên ngoài.
Hàn Ngâm ủ ê một hồi mới bất đắc dĩ ló mặt ra khỏi chăn, sau đó chống cằm ngồi thẫn thờ trên giường.
Thật là sầu, nụ hôn đầu mất ở trong mơ cũng thôi đi, nói nào ngay cô cũng không cố ý, nhưng tại sao lại...
Tại sao người cô thấy trong mơ lại là Mộ Thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-tien-khieu/2412547/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.