Lời thề ác
Edit: Yunchan
***
Pháp bảo thế này, nếu không phải sinh ra linh thức rồi tự động nhận chủ, thì muốn ép luyện hóa hoàn toàn chẳng phải chuyện dễ dàng gì, lỡ sơ sẩy một bước, không phải bảo vật hủy thì chính là người vong. Nhưng cũng may trận đồ thất tình lục dục này vốn có chủ, Hải Trãi bị ép uổng, đành phải giải bỏ các loại cấm chế bản thân thêm lên, sau đó đỏ mắt nhìn Hàn Ngâm luyện trận đồ thành của mình một cách dễ dàng.
Trận đồ được luyện hóa xong, Hàn Ngâm lập tức cảm giác được các loại biến hóa trong trận thất tình lục dục, đến vị trí của bọn Lạc Vân Khanh cũng biết rõ trong tâm.
Đương nhiên, huyễn cảnh trong trận đồ lên tới ngàn vạn, nếu không ngưng thần chuyên tâm tra xét, thì cô cũng không biết lúc này họ đang đối mặt với loại thử thách nào, chỉ có thể cảm giác được họ đang trong tình cảnh nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng may là tạm thời không nguy tới tính mạng.
Có cần âm thầm điều khiển huyễn cảnh, rồi cứu người ra luôn không?
Suy nghĩ này chỉ đảo qua trong lòng giây lát, khi cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt như cười như không của Mộ Thập Tam, thì nó đã biến mất tăm.
Hàn Ngâm đặt trận đồ sang bên, ngồi xuống đất, lòng bàn tay đốt lên hỏa liên, tiếp tục thong thả nướng cá.
Mộ Thập Tam lười biếng hỏi: "Thế nào, không cứu người à?"
"Lúc nãy ta vượt trận, chẳng phải sư phúc cũng khoanh tay đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-tien-khieu/2412517/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.