Chương trước
Chương sau
Dạy hư trẻ con

Edit: Yunchan

***

Những đám mây trên biển đều lơ lửng ở rất thấp, màu xanh biếc trong veo của biển pha với màu trắng ngần tinh khôi của mây, tạo nên một gam màu nhẹ khiến người ta dễ chịu.

Hàn Ngâm ngồi trên phi kiếm của Phương Dữ thả câu, nhưng hứng thú của cô không đặt trên cần câu mà lại thả tận trên mây, ảo tượng mình đưa tay xé một góc mây, rồi nằm vào đó trôi đi bềnh bồng.

"Mắc câu mắc câu rồi!"

Phương Dữ bên cạnh bỗng nhiên la lên hưng phấn, dừng sức kéo cái cần câu của hắn. Nhưng chẳng biết lưỡi câu của hắn mắc vào thứ gì mà kéo cỡ nào cũng không lên nổi, cuối cùng bất cẩn tuột cần câu, hắn mất thăng bằng, cắm đầu xuống dưới, Hàn Ngâm không kịp kéo hắn lại, thế là "Ùm" một tiếng, hắn rơi thẳng xuống biển.

Biết rõ không nên, nhưng khi thấy Phương Dữ đạp nước ngụp lặn, Hàn Ngâm vẫn không nhịn được cười ha ha. Khổ nỗi đời có câu cười người hôm trước hôm sau người cười, tiếng cười của cô thoáng cái đã biến thành tiếng hét, vì phi kiếm mất đi sự điều khiển của Phương Dữ nên rơi thẳng xuống từ giữa không trung, cô cũng rớt tũm xuống biển theo.

Chưa kịp đề phòng đã gặp phải chuyện này, cảm giác đúng là nát bét. Hàn Ngâm cảm thấy miệng mũi mình uống đầy nước biển mặn chát, sặc tới mức nước mắt nước mũi chảy ra ào ào. Đã thế lần này lại đến lượt cô bị người ta cười nhạo, một tiếng cười trẻ con vẳng xuống từ không trung: "Hai người đúng là ngốc!"

Hàn Ngâm ho sặc một trận, ngước mắt lên thì thấy Hiên Viên Túc giẫm chân trần trên một đóa bạch vân bay tới trước mặt mình, tới nơi còn chưa chịu ngừng cười, chỉ quỳ một chân ở trên mây đưa tay xuống cho cô.

Ý là muốn kéo cô lên sao?

Đương nhiên Hàn Ngâm không khách sáo, chống một tay lên đám mây, tay còn lại nắm chặt nó, sau đó vận sức...

Hiên Viên Túc "Ùm" một tiếng, rơi xuống nước, Hàn Ngâm thì lấy đà bay lên mây.

"Ngươi, đáng giận!" Hiên Viên Túc uống một ngụm nước rồi tức tốc chui đầu ra khỏi mặt biển, cái mặt nhỏ nhăn lại, xem ra là đang tức lắm.

Hàn Ngâm nằm sấp trên mây, nhìn xuống với ánh mắt đầy vô tội: "Xin lỗi, ta không cố ý."

Cô thật lòng không cố ý trêu nó đâu, chỉ muốn xem nó xử thế ra sao, xử lý tình huống bất ngờ thế nào thôi.

Hiên Viên Túc lại chẳng nghĩ tới điều này, nghe cô nói vậy thì mặt càng căng hơn: "Không ai dạy ngươi nói dối là xấu sao?"

Ơ? Cái giọng này nghe y chang Lạc Vân Khanh!

Hàn Ngâm thấy thích, bèn chọc nó tiếp: "Ai bảo ta nói dối? Đệ còn nhỏ nên không kéo nổi ta, rơi ngược xuống nước cũng đâu phải lỗi của ta."

Hiên Viên Túc nổi cáu: "Đừng giả bộ! Nếu ngươi không cố ý thì đã kéo ta lên từ lâu rồi, sao còn đứng đó mà nhìn!"

Đứa trẻ này còn nhỏ tuổi mà giọng điệu y như bề trên, thú vị ghê cơ.

Lần này Hàn Ngâm ôm bụng cười thật, sau đó vội vàng duỗi tay kéo nó lên. Ai ngờ nó lại không cảm kích, chẳng biết làm cách nào, áng mây đột nhiên lật ngược lên, Hàn Ngâm nhất thời không kịp đề phòng, bị hất rơi vào biển lần nữa, uống no một bụng nước.

...

Bên bờ biển nhóm lên một đống lửa cháy lách tách, trên lửa nướng một xiêng cá đã được mổ sạch, tỏa ra không khí mùi hương tanh mặn.

Phương Dữ nhặt củi khô về, hít hít mũi khen tấm tắc: "Thơm quá!"

Đáng lẽ Hàn Ngâm muốn đi hái ít tía tô và rau thơm, nhưng bây giờ lại ngồi ỳ ra không chịu đi, nhìn trừng trừng xiêng cá, sốt ruột hỏi: "Ăn được chưa?"

Hiên Viên Túc nhíu mày liếc hai người họ, rồi càu nhàu trong miệng: "Không ngờ ca ca lại mang về một đám ăn mày."

Đây là nói dỗi, vì nó vẫn còn tức chuyện vừa rồi. Tiếc là da mặt Hàn Ngâm quá dầy, miệng lưỡi lại lanh lợi, ba hoa vài câu đã dụ được nó dẫn họ đi bắt cá, cuối cùng nó còn chê họ mổ cá vụng nên ngốc nghếch nhận luôn việc về mình. Chuyện đã tới nước này, ngoài càm ràm mấy câu ra thì nó cũng chẳng làm được gì nữa.

Hàn Ngâm thấy nó vui buồn gì đều lộ hết ra mặt, sinh động đến mức làm cô bật cười khoái chí: "Đừng xấu tính thế có được không, có ai ăn chùa của đệ đâu."

Dứt câu cô liền lục túi Càn Khôn lấy ra vài thứ, nào là nồi niêu chén bát, chân giò hun khói, thịt muối vân vân. Thứ làm Hiên Viên Túc mở to mắt nhất chính là một đống rau dưa hoa quả, đương nhiên rau dưa hoa quả bình thường thì chẳng có gì để ngạc nhiên. Hiếm là ở chỗ đồ Hàn Ngâm lấy ra đều trong veo như nước, còn dính giọt sương, trông như mới hái xuống từ trên cây, đã thế còn không phân biệt mùa, cần thức gì là có ngay thức đó. Ngoài ra còn đầy ụ kẹo bánh, mứt hoa quả, đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu y như cái tiệm tạp hóa.

"Nè, mấy thứ này đều mời đệ ăn hết!" Nói rồi Hàn Ngâm nhặt một cây củ cải, khoan khoái nằm ngả ra bãi cát mềm, cắn rắc một miếng to.

Trẻ con có giả ông cụ non tới đâu cũng không tài nào chống lại nổi sự mê hoặc của đồ ăn vặt, huống hồ Hiên Viên Túc sống trong Vân Trung điện quanh năm suốt tháng, chưa từng đi qua hồng trần thế tục, người tu tiên lại không coi trọng ăn uống, một ngày ba bữa nó toàn ăn đồ chay nhạt nhẽo. Thế nên khi thấy đống sơn tra đông lạnh, mơ hoa điêu với mùi mật thơm nức mũi, và bánh đậu với nhân bánh sắp chảy cả ra ngoài, thì mắt nó đã nhìn đăm đăm, chẳng qua trong phút chốc chưa bỏ được thể diện để động thủ mà thôi.

"Đừng khách sáo mà, muốn ăn gì thì cứ lấy đi." Hàn Ngâm nói tới đây, Thổ Linh trư đã hết chịu nổi bèn chui ra khỏi trận đồ thất tình lục dục, không ụt ịt chào hỏi ai tiếng nào đã tợp non phân nửa cây củ cải trong tay cô, nuốt ực vào, sau đó còn liếm cái mỏ heo cứ như chưa đã thèm, cặp mắt đậu quét hau háu qua đống đồ ăn, cái mình tròn lẳng gồng lên, chuẩn cái dáng vận sức chuẩn bị nhào tới.

Hiên Viên Túc vừa nhìn thấy ý đồ bất lương của con heo thì lập tức quýnh lên, không kịp để ý tới mặt mũi, tức tốc giang tay ra quơ lấy đống đồ ăn vặt, cùng lúc đó Thổ Linh trư cũng "Éc" một tiếng, phi qua —–

Tiếc là, con heo có vẻ không may mắn lắm, thân thể còn đang chơi vơi giữa trời đã bị Hàn Ngâm nhéo cái đuôi heo ngắn ngủn, dùng sức kéo rớt bịch xuống bãi cát. Sau đó Hàn Ngâm nhét nửa cây củ cải trong tay vào cái mỏ heo của nó, rồi tự nhặt cho mình một con cá nướng, xong xuôi mới quay sang nói với nó: "Ngươi mập quá rồi, ăn chay đi."

Thổ Linh trư hít hít mùi thơm đầy cám dỗ của đủ loại đồ ăn, rưng rưng gặm cây củ cải, trong cặp mắt đậu lóe lên vẻ căm phẫn.

Lúc này Phương Dữ mới lặng lẽ áp sát tới, rỉ tai với Hàn Ngâm: "Làm như vậy không tốt lắm đâu."

"Có gì không tốt?"

Phương Dữ liếc qua Hiên Viên Túc: "Dạy hư trẻ con! Người tu tiên không thể nặng ăn uống..."

Hắn còn chưa dứt lời, Hàn Ngâm đã đào trong đống lửa ra một quả trứng rùa biển, bóc sạch vỏ rồi dâng tới trước mặt hắn.

Phương Dữ im bặt, vấn đề có dạy hư hay không, chờ ăn no rồi bàn tiếp. Hơn nữa Hiên Viên Túc căn bản không thể tu luyện, bị dạy hư cũng chẳng sao.

Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Hiên Viên Túc có thích xị mặt tới đâu đi nữa, ăn xong đống đồ ăn ngon lành hiếm lạ của Hàn Ngâm rồi, lúc quay lại nhìn cô vẻ mặt nó cũng ôn hòa hơn, chưa kể nó cũng rất tò mò chuyện Hiên Viên Dạ ở Cửu Huyền. Hỏi đông hỏi tây, còn trò chuyện với Hàn Ngâm vô cùng thích thú. Trái lại Phương Dữ bị vứt qua một bên thì thấy chả có gì thú vị, ăn no uống say rồi thì tự vác thân đi ra biển chơi.

Lúc này Hàn Ngâm mới ngửa mặt chỉ chỉ áng mây trên đầu họ, hỏi: "Đây là pháp khí à?"

Hiên Viên Túc "Ừ" một tiếng, biết rõ cô hỏi vậy là có dụng ý nhưng nó lại không cáu kỉnh như với Phương Dữ, sắc mặt nó vẫn rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là hơi buồn bã: "Tổ phụ luyện cho ta, ta không thể tu luyện, không có linh khí để điều khiển, nên ông mới luyện hồn một con giao long vào bên trong nó."

Pháp bảo có thể sinh ra linh thức của mình cực hiếm, do đó cũng có người luyện hóa hồn của linh thú vào trong pháp khí, để nó có thêm linh tính. Loại thủ xảo luyện khí này Hàn Ngâm từng thấy trong sách, nhưng phương thức luyện hóa cụ thể thì lại là bí mật bất truyền của một vài môn phái, nên trong sách không viết rõ.

Cô cũng không hỏi kỹ, chỉ nói: "Đệ muốn tu luyện lắm sao?"

Hiên Viên Túc có vẻ ủ rũ: "Đương nhiên."

"Nhưng mà..." Hàn Ngâm nhìn nó với ánh mắt sáng quắc: "Tại sao đệ lại muốn tu luyện? Là vì những người bên cạnh đều tu tiên, nên đệ cảm thấy nếu mình không thể tu luyện, thì giống như bị họ cô lập phải không?"

Từ nhỏ tới giờ chưa ai hỏi Hiên Viên Túc vấn đề này, họ chỉ biết nó không thể tu luyện, sợ nó đau lòng nên chưa bao giờ nói ra lời, bởi vậy nó sửng sốt một lát mới lắc đầu nói: "Cũng không phải, ta chỉ thích luyện khí thôi. Không tu luyện thì sao luyện khí chứ? Hơn nữa ta nghĩ không tu luyện được sẽ không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, khi đại nạn tới, cha mẹ, tổ phụ và ca ca ta, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?"

Thích luyện khí, không muốn vì sinh lão bệnh tử mà khiến người nhà đau lòng...

Lý do muốn tu luyện của Hiên Viên Túc rất đơn giản thuần khiết, cũng như mục tiêu ban đầu của Hàn Ngâm, chỉ hy vọng có thể ăn no mặc ấm, không phải sầu lo vì mưu sinh nữa. Chẳng qua nó may mắn hơn cô, dù tu luyện được hay không, bên cạnh cũng có nhiều người thân che chở.

Hàn Ngâm mải nghĩ tới thất thần, Hiên Viên Túc nói gì đó cô cũng không nghe rõ, tới khi nó đẩy cô một cái thì cô mới hoàn hồn lại.

Hiên Viên Túc chỉ vào miếng ngọc bội đang phát sáng mờ mờ bên hông, nói: "Mẫu thân ta tìm ta, tỷ có muốn đi chung với ta về gặp mẫu thân không?"

Hình như không cần thiết lắm.

Nhưng Hàn Ngâm ngẫm lại, cảm thấy tới chỗ người ta mà lại không đi gặp chủ nhà một lần thì đúng là hơi thái quá, bèn vui vẻ gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi đi gọi Phương Dữ.

Phương Dữ đang nghịch nước rất vui, vả lại hắn cũng không phải là người ưa khép nép, vừa nghe phải gặp trưởng bối thì đã nhát cáy, đáp ngay là không muốn đi. Hàn Ngâm không quan tâm hắn nữa, ngồi lên áng mây của Hiên Viên Túc, cùng trở về Vân Trung điện với nó.

Mạnh Vi Vân, mẹ ruột của huynh đệ Hiên Viên, nghe đâu là đệ tử quan môn của Hiên Viên Huyền, là thanh mai trúc mã với Hiên Viên Lãng. Sau khi lớn lên hai người cứ tự nhiên mà kết thành tiên lữ. Có điều nguyên nhân cộng kết lương duyên của giới tu tiên rất nhiều, hơn nữa chuyện tình ái cũng rất lạnh nhạt, giữa hai người có chân tình hay không chẳng ai có thể nghiên cứu kỹ. Hàn Ngâm chỉ biết Mạnh Vi Vân nom độ chừng ba mươi tuổi, dung mạo hiền từ, ăn nói dịu dàng, song giữa chân mày và khóe mắt ẩn giấu vẻ kiên nghị, có lẽ là một người ngoài mềm trong cứng.

Lần đầu sơ kiến, Hàn Ngâm và Mạnh Vi Vân chỉ nói dăm ba câu xã giao, rồi nói vài chuyện tu luyện của Hiên Viên Dạ ở Cửu Huyền mà thôi, nếu không có Hiên Viên Túc ở bên cạnh chen vào nói đùa, thì Hàn Ngâm quả thực có hơi áp lực. Ngay khi cô bấm ngón tay tính toán, định qua ba tuần trà thì xin phép cáo lui, thì đúng lúc này Hiên Viên Dạ bỗng hớt hải chạy tới, vẻ mặt đầy thấp thỏm lo lắng.

Mạnh Vi Vân thấy hắn tới cũng bất ngờ, cười nói: "Không phải con đang nói chuyện với phụ thân sao, có chuyện gì mà lại hốt hoảng chạy tới đây?"

Hiên Viên Dạ liếc trộm qua Hàn Ngâm, thấy vẻ mặt cô tươi tươi, dường như vừa rồi trò chuyện với mẫu thân rất vui vẻ, lúc này mới an tâm lại, khôi phục vẻ tao nhã mọi khi, mỉm cười trả lời: "Không có chuyện gì, con đến là muốn hỏi mẫu thân một tiếng, thiệp mời đưa tới các môn phái đã đủ chưa, nếu thiếu người, thì con sẽ đi đưa giúp một tay."

Mạnh Vi Vân nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhìn hắn rồi lại nhìn sang Hàn Ngâm, ánh mắt có vẻ hiểu ra phần nào.

~ Hết chương 130 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.