Cung hỉ cung hỉ
Edit: Yunchan
***
Khi Lạc Vân Khanh đuổi theo Linh Tê trùng tới nơi, thì cảnh tượng lọt vào mắt là Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đang vây bắt Thổ Linh trư.
Mộ Thập Tam nói: "Khắc lên mặt nó chữ không được nhìn lén!"
Hàn Ngâm phản đối: "Khắc lên mặt xấu lắm, thà vẽ lên mông nó câu trung thành báo chủ còn hơn."
Thổ Linh trư lạnh run, tru lên éc éc.
Mộ Thập Tam chẳng nói năng gì đã xách ngược nó lên, sau đó nở ra nụ cười quái dị, chẳng biết lôi ở đây ra một cây tăm, nói: "Nằm sấp xuống không được nhúc nhích, bằng không tự gánh hậu quả!"
Thổ Linh trư bị đè bẹp dí trên đất, kêu la thảm thiết tới lạc giọng.
"Điếc tai quá!" Hàn Ngâm vô lương tâm, bịt kín lỗ tai lại.
Mộ Thập Tam cầm cây tăm đâm lên mông heo: "Lần sau còn dám nhìn lén không?"
Thổ Linh trư thấy mông đau đau, tưởng là hắn xuống tay thật rồi, sợ tới thét chói tai, lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại thét chói tai.
Hàn Ngâm bèn lấy nửa cây củ cải ra, trấn an nó: "Ăn củ cải nè, ăn vào là hết đau, đừng tru tréo điếc tai nữa."
Lạc Vân Khanh đứng bên nhìn mà mép giần giật: "Các người..."
"A!" Hàn Ngâm quay đầu lại, thảng thốt ra mặt: "Lạc sư huynh!"
Miệng cô nói, nhưng tay vẫn không quên chọc lén cây củ cải trong tay vào mình Thổ Linh trư. Thổ Linh trư nhận được ám hiệu, bèn nhảy phốc ra khỏi tay Mộ Thập Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-tien-khieu/2412448/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.