Chương trước
Chương sau
Ánh dương sau cơn mưa bão

Edit: Yunchan

***

Mộ Thập Tam hướng mắt nhìn đàn hồng nhạn nối đuôi thành đàn bay ngang qua bầu trời xa xa, tay áo lộng bay trong gió.

Khóe môi hắn hơi cong lên: "Lúc bỏ chạy ta đã hôn mê, tỉnh lại mới biết Xích Ly đã đưa mình tới đầm Âm Dương Lưỡng Ngư, nơi đó dồi dào linh khí, âm u hoang vắng, đích thực là một nơi thích hợp để dưỡng thương. Có điều độc vật khá nhiều, tương đối nguy hiểm, nhưng khi đó ta và Xích Ly đều bị thương nặng, không thể nào chọn nọ bỏ kia, tìm nơi khác để dưỡng thương được."

Hàn Ngâm kinh ngạc ra mặt: "Chàng... chàng luôn ở bên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư dưỡng thương sao? Hai năm trước Vân La có trở lại đó một lần..."

"Thật sao?" Mộ Thập Tam lắc đầu: "Ta không nhìn thấy nó, nhưng phải cảm tạ nó một tiếng."

Sau khi hắn tỉnh lại kiểm tra tình trạng cơ thể, phát hiện bản thân trọng thương tới mức linh khí trong cơ thể không còn lại chút gì, đừng nói là người tu tiên, có khi một người phàm tục từng luyện chút võ công cũng có thể quật ngã hắn. Dưới tình huống đó, nán lại bên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư là chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi vì linh khí dồi dào nơi đây thường xuyên thu hút đủ loại thú vật độc trùng hung mãnh mò tới, nên hắn cần có một chỗ ẩn núp tạm thời. Khi đó hắn sực nhớ ra Vân La từng nói, gần đó có động phủ do cha và mẹ của cô bé dựng lên, hắn bèn lê cơ thể trọng thương tìm kiếm chung quanh.

Quả nhiên Vân La không nói dối, sau đó hắn đã tìm được một động phủ vô cùng bí mật. Động phủ này nhìn qua trống rỗng, nhưng kỳ thực bên trong nó ẩn giấu vài gian ám thất, bây giờ hắn đã có thể ích cốc, không cần ăn uống, nên định dưỡng thương trong ám thất này trước, chờ tu vi khôi phục lại đôi chút, sẽ nghĩ cách đưa tin cho Lạc Vân Khanh, để Lạc Vân Khanh bí mật báo tin cho Hàn Ngâm, rằng mình bình an vô sự.

Ý nghĩ này của hắn coi như là chu đáo, vì không biết Hàn Ngâm có bị giám sát hay không, liều lĩnh truyền tin đi khả năng bị phát hiện rất cao, còn truyền tin cho Lạc Vân Khanh thì tương đối an toàn hơn. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, bức thư này của hắn cuối cùng không thể thả đi.

Hồi tưởng lại, Mộ Thập Tam thấy khá là buồn cười, nhìn Hàn Ngâm nói tiếp: "Đầm Âm Dương Lưỡng Ngư quả là một nơi bảo địa, sau khi ta bế quan nửa năm, vết thương trên người cuối cùng cũng khá hơn, tu vi cũng dần khôi phục lại, có thể không cần cố kỵ tu tiên giả dưới Đan Thành nữa. Sợ nàng lo lắng, nên ta muốn thả một bức thư cho nàng trước. Ai ngờ mới bước ra khỏi ám thất, chợt có một đạo hỏa quang phun tới, ép ta quay trở lại."

Phương Dữ vỗ tay cướp lời: "Có người mai phục bên ngoài đánh lén sư thúc?"

"Không phải người." Mộ Thập Tam lắc đầu đáp: "Ban đầu ta cũng không nhìn rõ, chỉ biết ngọn lửa kia hết sức lợi hại, còn mang theo độc, không phải thứ lúc đó ta có thể chống chọi được, bèn lui về, sau đó mới biết kẻ đánh lén là một con dị thú Cửu Anh không biết từ đâu tới, dường như cũng bị thương nặng nên tới đây ẩn náu dưỡng thương, ở lỳ trong động phủ bên ngoài ám thất."

Chậc, tình huống tiến thoái lưỡng nan kiểu này, người lâm vào cảnh ngộ nhất định rất khó chịu, nhưng bây giờ mọi người tưởng tượng tới cảnh đó lại thấy hơi buồn cười.

Phương Dữ nín cười nói: "Cửu Anh! Đó không phải là mãnh thú nổi danh sao?"

Vân Sơ Tâm cũng góp lời: "Ta nhớ Cửu Anh có thể phun nước phun lửa, còn có chín đầu, vô cùng lợi hại, thực lực chí ít cũng sánh ngang với Túy Dưỡng hậu kỳ!"

Mộ Thập Tam cười gượng, cũng vì lợi hại nên mới bị chặn mất đường tiến thoái! May mà đa số tu tiên giả lúc kiến tạo động phủ đều có nhu cầu tị nạn ngăn địch, động phủ do cha mẹ Vân La xây nên cũng thế. Bốn vách tường ám thất đều dùng chất liệu cực kiên cố nước lửa bất xâm, bên trên còn bày nhiều trận pháp phòng ngự lớn nhỏ khác nhau, mặc dù qua năm tháng đã mất đi chút hiệu lực, nhưng trong túi Càn Khôn của hắn có khá nhiều linh thạch, vì lý lo an toàn, ngay từ khi mới nấp vào đây dưỡng thương, hắn đã sửa lại những trận pháp này, bằng không gặp phải đòn tấn công bất ngờ của Cửu Anh, mặc dù hắn tránh được, nhưng động phủ cũng sẽ bị Cửu Anh đánh cho sụp đổ.

"A, ta nhớ ra rồi." Hàn Ngâm chợt cốc vào trán, nói: "Ta nhớ lúc Vân La quay lại đầm Âm Dương Lưỡng Ngư lấy nước có Tích Tích đi chung, lúc về cả hai kể lại là, lúc tới bên đầm, con nhện bích của Vân La chẳng hiểu sao lại nôn nóng bất an kỳ lạ, tâm thần Tích Tích cũng không yên, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra, bây giờ nghĩ lại, chắc là Cửu Anh tạo ra cảm giác áp bách cho hai người, làm cả hai không dám nán lại bên đầm lâu, lấy nước xong thì về ngay."

Cô càng nói càng ỉu xìu: "Tại ta hết, khi đó chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì, lúc Tích Tích nói với ta chuyện này, ta vẫn đang đờ đẫn mất hồn, nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn chẳng để trong lòng, thậm chí còn nghĩ chỉ cần không xảy ra chuyện là tốt rồi, làm sao lại tự đi tìm phiền phức, theo hai người ấy đi tra xét một lần chứ."

Hối hận, tự trách, không cam, đủ loại cảm xúc rối ren.

Hàn Ngâm giậm chân nói: "Khi đó nếu ta hiếu kỳ chút xíu, chạy đi xem thử thì hay biết mấy, chẳng cần phải sầu khổ suốt ba năm, chí ít biết chàng bình an vô sự là ta cũng yên tâm rồi."

"May mà nàng không đi!" Mộ Thập Tam thực sự cảm thấy may mắn.

"Đúng đó!" Phương Dữ chen mồm vào: "Cửu Anh tiếng dữ lan xa, nếu muội mang theo Vân La với Tích Tích đi tra xét thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, có đi không về!"

Vân Sơ Tâm mắng hắn: "Phì phì! Ngậm cái miệng quạ đen của đệ lại được không hả!"

Phương Dữ vặt lại: "Vân sư tỷ nói chả đúng chút nào, đây là chuyện đã qua, giờ có nói cũng chẳng thành sấm ngữ được, đệ có miệng quạ đen bao giờ đâu?"

Vân Sơ Tâm liếc hắn: "Ta là sư tỷ của đệ, ta nói có là có!"

Phương Dữ gãi đầu, thấp giọng ca thán: "Dù là sư tỷ cũng không thể bất chấp lý lẽ kiểu đó được."

Lúc hai người này đấu khẩu, vẻ lạnh lùng trên mặt Lạc Vân Khanh dịu lại, có lẽ vì đã cởi bỏ được lo lắng nên tâm trạng cũng tốt hơn, bên môi còn cong lên nụ cười mỉm hiếm hoi, nhìn hai người cãi nhau mà lắc đầu.

Gân cốt bị thương phải dưỡng chừng một trăm ngày, huống hồ tu tiên giả bị trọng thương gần chết, thông thường không điều dưỡng mấy năm thì không tài nào hồi phục được.

Lúc đầu Mộ Thập Tam muốn truyền tin cho Hàn Ngâm, lòng nóng như lửa đốt, thử đủ mọi cách, muốn lách qua bên cạnh Cửu Anh để chạy ra ngoài. Nhưng thân thể Cửu Anh khổng lồ, chắn kín cả động phủ bên ngoài ám thất, quả là một kẻ trấn ải, vạn người khó qua. Hắn thử một lần là thất bại một lần, vết thương trên người cũng ngày một nhiều thêm. Cuối cùng hết cách, hắn chỉ mong sao con Cửu Anh này sớm ngày rời khỏi đây. Nào ngờ chờ mãi chờ mãi, Cửu Anh dường như rất thích nơi này, hoàn toàn chẳng có ý định dời địa bàn. Hắn hết hy vọng, đành phải tu luyện dưỡng thương trong ám thất, mãi tới khi tu vi hồi phục hoàn toàn, đại chiến với Cửu Anh ba ngày ba đêm, mới hạ gục được nó.

Chẳng qua nếu nói thu hoạch thì cũng không phải không có, chiến với Cửu anh xong, hắn thương tích đầy mình, cứ tưởng đâu mình phải tu dưỡng thêm nửa năm trong động phủ. Nào ngờ nội đan của Cửu Anh quá mức hữu dụng, mặc dù khi đó không tài nào luyện thành đan dược, nhưng sau khi ăn sống nửa viên, hắn đả tọa tĩnh dưỡng một tháng, chẳng những vết thương trên người lành lại, mà dường như tu vi còn tiến bộ, cũng coi như không phải xui xẻo từ đầu tới đuôi.

"Giờ nhắc lại vẫn vô cùng mất mặt." Mộ Thập Tam hiếm khi phiền muộn thế này: "Bị một con mãnh thú giam chân gần ba năm."

Miễn có hắn ở đây thì Hàn Ngâm đã vui lắm rồi, nhớ lại nỗi thống khổ ba năm qua cũng không thấy quá khó chịu, trái lại còn bật cười ha ha, trêu hắn: "Chàng nên thấy may kẻ nhốt chàng chỉ là Cửu Anh, nếu là thần thú Chu Tước hay Kỳ Lân này nọ, chỉ sợ chàng đã tu mãi ở đó tới lúc bay thẳng lên trời rồi."

Mộ Thập Tam khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn cô cười lười biếng, tuy không nói gì, nhưng ý tứ lại quá rõ ràng. Thật ra trái với lời trêu chọc, Hàn Ngâm nghĩ nếu thật sự như vậy, cô sẽ khóc sướt mướt đi đập đầu vào tường mất thôi, thế là mặt đỏ ửng lên, vội đẩy đẩy hắn: "Sau khi chàng ra ngoài thì tới tiên phủ động tiên tìm ta sao?"

"Ừ." Nhớ tới việc này, sắc mặt Mộ Thập Tam hơi trầm xuống.

Lúc hắn tới tiên phủ động thiên, Sở phu tử nhìn thấy hắn suýt chút nữa là bất tỉnh lần nữa, đương nhiên lần này không phải vì thương tâm mà là vui mừng quá độ. Những người còn lại cũng hưng phấn kinh hỉ, hò hét inh ỏi. Nhưng hắn không nhìn thấy Hàn Ngâm, người mà hắn tâm tâm niệm niệm muốn gặp nhất. Nhờ Giang Tĩnh Dạ sau khi lau nước mắt, bình tĩnh lại nói cho hắn biết, Hàn Ngâm bị ép mang theo Mật Hạt Nhi đến Lưu Tiên môn dự lễ.

Chỉ cần nghe tới chuyện đệ tử Liên Hoa phái kết bạn song tu với Tần Vô Ưu có vẻ bề ngoài giống mình, hắn đã thấy bên trong đó sặc mùi âm mưu. Trong lòng bất an, chưa kịp nói gì thêm đã chạy ngay tới Lưu Tiên môn, đáng tiếc tọa kỵ Xích Ly vẫn trọng thương chưa lành, hắn ngự kiếm nên tốc độ chậm hơn rất nhiều, khi chạy tới nơi phát hiện Lưu Tiên môn đã đặt giới nghiêm cả ngọn núi thì càng cảm thấy bất an hơn.

Đương nhiên không thể ngang ngược xông thẳng lên núi, bằng không kinh động tới bọn Tần Phái khi tình hình còn đang mập mờ chưa rõ, thì thể nào Tần Phái cũng bắt Hàn Ngâm làm con tin, cảnh tượng ba năm trước sẽ tái diễn một lần nữa.

Phương Dữ hiếu kỳ, hỏi dồn: "Sư thúc làm sao lẻn lên núi được?"

Thật ra Mộ Thập Tam đã không còn là đệ tử Cửu Huyền, nhưng Phương Dữ vẫn không đổi được cách xưng hô, lúc nào cũng gọi sư thúc sư thúc luôn mồm, nhưng chuyện này chẳng ai bận tâm.

"Ta cải trang thành đệ tử Liên Hoa phái trà trộn vào." Mộ Thập Tam nhếch mếp cười gian.

Vân Sơ Tâm sửng sốt: "Không ai nhận ra sao?"

Lạc Vân Khanh lắc đầu hiểu rõ: "Không ai nhận ra được."

Sự thật là vậy, vì vốn dĩ Tề Liên cũng không phải là người của Lưu Tiên môn, dù là người đã từng gặp hắn cũng chỉ vội vàng đi lướt qua, nhìn thoáng qua, về cơ bản không thể nhận ra. Mà lúc Mộ Thập Tam lên núi còn che đậy sơ qua, cố gắng không nhìn thẳng mặt ai, cũng chẳng ai nghĩ tới sẽ có người mạo danh Tề Liên, thế nên mới cho hắn thông hành một cách dễ dàng.

Phương Dữ tấm tắc, lắc đầu lắc óc quăng ra một câu văn vẻ: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!"

Ánh mắt Hàn Ngâm nhìn hắn lập tức trở nên sắc lẻm: "Phương sư huynh, huynh đang chửi muội trá hình chứ gì!"

Hự, Phương Dữ liếc qua Mộ Thập Tam, vội vàng chối tội: "Ta nào dám đâu!"

Hàn Ngâm hừ lạnh: "Muội thấy huynh dám nói mà không dám nhận thì có!"

Vân Sơ Tâm bỏ đá xuống giếng: "Hắn lúc nào cũng vậy."

"Hai người!" Phương Dữ tiếp tục nói chữ: "Quả nhiên nữ nhân khó dưỡng, cổ nhân không lừa ta!"

Kết quả, đầu hắn bị Mộ Thập Tam nện cho một cú đau điếng, làm hắn phải ôm đầu kêu ré lên, chọc cho Hàn Ngâm và Vân Sơ Tâm cười ngất. Lạc Vân Khanh đứng bên nhìn thấy cảnh này, lòng vô cùng cảm khái, vì đã rất lâu rồi không thấy họ trêu chọc nhau thế này, nhất là Hàn Ngâm, gương mặt cô giăng phủ sương mù tròn ba năm, nụ cười hiếm khi nở trên môi, dù có cũng là cười gượng, giờ đây mới được thấy nụ cười tỏa nắng ngày xưa, như ánh dương quang sau cơn mưa gió bão bùng.

~ Hết chương 215 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.