Cô hơi ngẩng đầu —— hôn trúng cằm anh. Kỳ thật là hôn trật, cô muốn hôn má anh cơ… Ai bảo anh lùi lại nhanh quá, chỉ cọ trúng cằm thôi…
Cố Tích Hoa lui về, ánh mắt sâu thẵm, anh nhìn cô chằm chằm, trái tim Thẩm Châm đập liên hồi, không thể chống cự cái nhìn chăm chú của anh, cô dứt khoát nhắm một mắt, nghiêng đầu không để ý tới. Đây là ngoài ý muốn, tuyệt đối không có lòng. Tuyệt đối không phải!
“Em cố ý.” Anh nói, âm thanh vừa thấp vừa mập mờ. Thẩm Châm nghía anh một cái, Cố Tích Hoa nhìn đèn đỏ: “Không đủ thời gian.”
Năm mươi bốn giây.
Bầu không khí trong xe quá áp lực kỳ lạ, Thẩm Châm theo bản năng muốn chạy trốn. Lúc này lấy lại tinh thần cô thực muốn kéo mình ra.
Sắc đẹp mê hoặc bị sắc đẹp mê hoặc mà!! Đức hạnh của mi đâu, Thẩm Châm!
Đây mới là lần gặp thứ hai thôi mà!!!
Rốt cuộc đèn xanh sáng, anh nhấn chân ga, xe lao đi rất nhanh, Thẩm Châm hoảng sợ, “…Chạy…chạy chậm một chút…”
Người bên cạnh chẳng có biểu cảm gì trên mặt, tốc độ xe không chậm ngược lại còn nhanh hơn, trở tay một cái liền đi vào con đường nhỏ không người, anh tìm một chỗ trống để đỗ xe, xe hoàn toàn ngừng lại. Cố Tích Hoa kéo dây an toàn ra, anh đến gần hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng quanh quẩn trong đầu từ nãy đến giờ… Sự tấn công mạnh mẽ quyết liệt kia khiến Thẩm Châm chỉ có thể bám lấy anh…
Không biết qua bao lâu, nụ hôn nhẹ dần, bờ môi Cố Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-sinh-co-phu-nhan/76741/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.