Lúc Thẩm Châm mang thai, cảm xúc gắt gỏng quá mức, tiểu tổ tông nằm trên sofa ăn trái cây, ăn trúng một trái nho hư khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại, ngay sau đó cô hổn hển gọi “Cố Tích Hoa!”
Anh từ phòng sách đi ra, hôn lên khuôn mặt mang theo vẻ giận dỗi, âm thanh nhẹ xuống: “Sao thế?”
“Nho hư!”
“Em nhả ra chưa?”
“Rồi.”
Cố Tích Hoa lại hôn lên khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn nhăn nhíu: “Ngoan. Lần sau nhìn kỹ hẵng ăn.”
Sắc mặt Thẩm Châm đen lại ngay lập tức, cô xoay đầu tránh khỏi tiếp xúc của anh, một nửa bực dọc một nửa uất ức: “Nho rõ ràng là do anh rửa, vì sao còn có trái hư chứ.”
Cố Tích Hoa im lặng một lúc lâu, nhưng trong hồi lâu này trong mắt Thẩm Châm đã ngấn nước: “…Rốt cuộc anh có yêu em không?” Nói xong, vẻ mặt cô ưu buồn, ngửa đầu nhìn anh: “Nếu anh thật lòng yêu em thì sẽ không cho em ăn nho hư.”
Cố Tích Hoa hôn lên chóp mũi cô, ánh mắt rất trìu mến: “Đừng khóc, bảo bối.”
“…Vì sao anh không yêu em, Cố Tích Hoa.” Âm thanh của cô bắt đầu phát run, “Khi một người phụ nữ hỏi một người đàn ông có yêu cô ấy không, cô ấy chỉ muốn nghe ‘yêu’ hoặc là ‘không yêu’, cô ấy không muốn nghe những cái khác, lại càng không muốn người đàn ông thốt ra những lời này…”
“Yêu.”
“Anh chẳng thèm suy nghĩ gì cả, rõ ràng chỉ nói có lệ.” Sắc mặt Thẩm Châm càng trắng, “Là bởi vì lời nói khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-sinh-co-phu-nhan/2962468/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.