Cúp điện thoại, Lâm Tử Diên lại gần người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Tư Viễn cụp mắt, ý cười được che giấu trong ánh mắt, trả lời: “Tiện đường.”
Hình như lần nào anh cũng tiện đường.
Lâm Tử Diên cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm ơn rồi bảo: “Làm phiền anh rồi.”
Thẩm Tư Viễn lại không thích cô khách sáo, sự vui vẻ tr3n khuôn mặt nhạt hẳn đi.
“Em nhất định phải xa cách với tôi như thế à?”
Lâm Tử Diên khẽ chớp mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên cười ngây thơ nhìn anh.
“Không.”
“Tôi nói từ tận đáy lòng mà.”
Nụ cười này dưới cơn mưa to trông rất trong trẻo.
Thậm chí Thẩm Tư Viễn còn thất thần trong nháy mắt.
Hoàn hồn lại, Lâm Tử Diên đã mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong.
Anh buồn cười khẽ lắc đầu.
Bây giờ mới thế này mà đã bị cô câu hồn đoạt phách, về sau không biết còn phải kiềm chế đến mức nào.
Lâm Tử Diên lên xe, thầm nghĩ nếu hôm nay trời không mưa, có lẽ nhóm nhân viên trong cửa hàng lại tò mò dò hỏi người đàn ông này là ai.
Nhớ đến trước đây cô còn đồng ý với nhân viên là sẽ dẫn bọn họ đi gặp vị “hôn phu” thần bí này, Lâm Tử Diên lại không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Tư Viễn.
Nếu như nuốt lời, uy tín của bà chủ có lẽ sẽ giảm mạnh.
Cô cứ do dự mãi, còn chưa mở miệng mà có vẻ Thẩm Tư Viễn đã nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-sinh-biet-cach-chieu-vo/2497769/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.