Từ sau hôm Thẩm Tư Viễn nói ra lời này, Lâm Tử Diên phát hiện đúng là tần suất anh hút thuốc đã ít hơn một chút.
Nhưng mà việc cai thuốc không phải chuyện ngày một ngày hai, anh thế này ngược lại đã chứng minh anh thật sự để tâm lời đã nói.
Thời tiết dần dần nóng lên, cô cũng ăn ít hơn.
Có một lần Thẩm Tư Viễn vô t1nh phát hiện cô ăn rất ít, còn tưởng là dì giúp việc gần đây nấu cơm không hợp khẩu vị cô.
Lâm Tử Diên vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là dạo này thời tiết quá nóng làm tôi cũng chán ăn.”
Khi cô lên lầu còn không cẩn thận bị lảo đảo một cái, may mà người đàn ông phía sau kịp thời đỡ được cô.
Anh nhẹ giọng trêu chọc: “Còn không ăn cơm có khi sẽ yếu ớt đến mức bị gió thổi bay mất.”
Lâm Tử Diên hơi lúng túng nói: “Đôi giày mới mua hôm nay không vừa chân lắm, hơi chật một chút nên không được thoải mái.”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua: “Em chờ một lát.”
Một lát sau, anh mang theo thuốc xử lý vết thương đến bên cạnh cô.
Lâm Tử Diên ngồi tr3n ghế sofa, thấy người đàn ông tự nhiên không ngần ngại đặt chân của cô gác lên đầu gối anh.
Mặt thắt lưng tr3n bộ tây trang màu đen của người đàn ông hơi lạnh lẽo, cô vừa chạm phải liền theo bản năng muốn rụt chân lại.
Dường như Thẩm Tư Viễn đã lường trước được phản ứng của cô, nhanh tay đè bàn chân cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-sinh-biet-cach-chieu-vo/2497727/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.