Lâm Tử Diên còn chưa kịp nói gì, Việt Hải đã ngồi lên ghế như rất thân thiết, đôi mắt xinh đẹp sáng quắc nhìn cô.
“Được không?”
Anh ta cũng đã vào rồi, Lâm Tử Diên cũng không có cớ từ chối.
Cô đưa cho anh ta một đôi đũa mới, cười nói: “Vậy anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Với đạo lý người đến là khách, Lâm Tử Diên chăm sóc Việt Hải rất chu đáo.
Dù sao lúc trước ở trấn nhỏ Việt Hải đối xử với cô cũng không tệ, mà việc dì Hầu Quyên đồng ý thêu giúp cô cũng không thiếu được sự trợ giúp của Việt Hải.
Mọi người khi đó thường xuyên ở chung, mối quan hệ tựa như bạn bè.
Việt Hải cũng không khách sáo, tay cầm đũa nếm thử mỗi món một lần, sau đó còn rất nể mặt cô, nói: “Tử Diên, tôi thật không ngờ cô nấu ăn giỏi đến vậy.”
Trong lòng Lâm Tử Diên cũng biết trình độ nấu ăn của mình tới đâu, lời Việt Hải hiển nhiên là đang cố ý thổi phồng cô.
Cô cụp mắt cười một tiếng, “Anh cứ nói thật đi, đừng khen lung tung.”
“Thật mà.” Việt Hải vội vã nói, “Đồ cô làm, tôi đều thấy rất ngon.”
Lâm Tử Diên thấy anh ta cổ vũ, vừa cười vừa nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu anh thích thì ăn nhiều vào.”
Việt Hải cũng xuất hiện rất kịp thời, hai người ăn cơm dù sao cũng vui vẻ hơn ăn một mình.
Nếu để cô đối mặt với bàn đồ ăn này một mình thì đúng là có chút không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-sinh-biet-cach-chieu-vo/2497723/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.