Chương trước
Chương sau
Lam Thu Thần bước vào phòng bệnh với các báo cáo chụp MRI và CT não, Thang Vận Nghiên đứng dậy khỏi ghế, Thẩm Thực trên giường bệnh nửa mở mắt rồi lại nhắm lại.

“Nếu tiếp tục như vậy, thùy trán sẽ bị tổn thương, cậu không cần phải làm luật sư nữa.” Lam Thu Thần đem báo cáo vứt sang bên gối của Thẩm Thực, “Đầu chỉ có một cái, nếu thật sự bị tổn thương không thể cứu vãn, hối hận cũng không kịp.”

Thẩm Thực đưa tay cầm lấy tài liệu nhìn xem một chút, ngước mắt lên hỏi: “Khi nào tôi có thể đi?”

Lam Thu Thần bị làm cho tức giận đến không nói nên lời, nói: “Cậu tự mà xem xét” rồi rời khỏi phòng bệnh. Thang Vận Nghiên quay người lại nhìn Thẩm Thực, một lúc lâu mới nói: “Chưa từng nghe anh nói qua.”

Thẩm Thực thoạt nhìn trông rất bình thường, điềm tĩnh, lịch sự, ưu tú, xuất chúng, Thang Vận Nghiên không thể liên tưởng được “trầm cảm”, “lo âu” và “ảo giác” với anh có sự liên kết gì, dù biết rõ trong hoàn cảnh bình thường có một số bệnh tâm lý sẽ không lộ ra ngoài, nhưng vì đối tượng chính là Thẩm Thực, cô vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi. Khi cô và bảo vệ chạy đến, cô nhìn thấy Thẩm Thực cuộn mình ngồi trong xe, run rẩy, mồ hôi đầm đìa, cô thiếu chút nữa mà hét lên vì kinh ngạc.

“Không phải là thứ đáng để chia sẻ.” Thẩm Thực nói, “Đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, là phản ứng của Lam Thu Thần hơi quá thôi, không có chuyện gì.”

“Hứa Ngôn biết không?”

Nghe đến cái tên này, trong lòng Thẩm Thực nhất thời hồi hộp, anh điều chỉnh hô hấp, hít một hơi mới đáp: “Không biết.”

Hứa Ngôn biết được thì như thế nào? Thẩm Thực không dám tưởng tượng, có thể so với hiện tại cậu càng không muốn nhìn thấy anh, chống cự anh hơn. Điều Hứa Ngôn mong muốn chính là một mối quan hệ bình thường và lành mạnh, nhưng đáng tiếc là anh không có, trước đây không có, hiện tại càng khó có được.

Vì vậy, Thẩm Thực chợt hiểu ra, Hứa Ngôn thật tất sáng suốt, cậu không chỉ từ bỏ một mối quan hệ đau khổ mà còn từ bỏ một người bạn đời không bình thường và bệnh tật. Bọn họ thực sự không phù hợp, và sự tồn tại của anh sẽ chỉ khiến Hứa Ngôn bị tổn thương, đau khổ và bị dằn vặt. Hứa Ngôn lựa chọn cuộc sống hoàn toàn mới hoàn toàn không có gì sai, là rất lý trí, là chịu trách nhiệm đối với cuộc sống của chính mình.

Nếu thực sự yêu Hứa Ngôn, thì nên tránh xa cậu một chút, chứ không phải từng bước ép sát, cố gắng để bắt đầu lại từ đầu.

Phải là như thế.

Thẩm Thực cảm thấy đầu óc của mình tính ra vẫn còn khỏe mạnh, cuối cùng anh cũng có thể nghĩ thông suốt, có thể điều chỉnh lại một cách logic, trước khi lại gây ra tổn thương cho Hứa Ngôn lần thứ hai – rất may không tính là quá muộn.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, Thang Vận Nghiên cảm thấy bị nghẹn trong cổ họng. Từ lúc Hứa Ngôn tỏ tình với Thẩm Thực ở trường đại học cho đến nay, cô đã hiểu đại khái về toàn bộ quá trình, nhưng khi nhìn lại, cô thực sự không cách nào tóm tắt lại tại sao hai người này lại đi đến bước này.

Hứa Ngôn không biết những chuyện này, không phải Thẩm Thực không có cơ hội nói ra, mà là Thẩm Thực căn bản không có ý định nói ra.

Bình truyền dịch đã cạn dần, Thẩm Thực đưa tay ấn nút gọi, nói với Thang Vận Nghiên: “Xin lỗi hôm nay đã làm lỡ thời gian của cô rồi, lát nữa tôi xuất viện, đưa cô về công ty.”

Lúc này, Thang Vận Nghiên hoàn toàn thông cảm với tâm thái của Lam Thu Thần, tình huống sắt mài không thành kim, mâu thuẫn giữa tức giận và phiền muộn, rất muốn trách Thẩm Thực, nhưng rồi lại không nỡ trách.

Trên đường trở về, Thẩm Thực lái xe rất vững vàng, ánh mắt Thang Vận Nghiên phần lớn đều tập trung vào miếng băng y tế trên mu bàn tay anh. Mặc dù cả hai đều không phải là người nói nhiều, nhưng chắc chắn họ cũng không im lặng như vậy, có thể hiện tại Thang Vận Nghiên thực sự không nói nên lời.

“Đi đường hãy cẩn thận, lái xe chậm một chút, nhớ đến bệnh viện đúng giờ” Thang Vận Nghiên nói xong, nhận được cái gật đầu đồng ý của Thẩm Thực, liền đóng cửa xe lại, nhìn anh lái xe rời đi.

Khi đến văn phòng làm việc, Hứa Ngôn và trợ lý đang đứng trước bàn làm việc nhìn vào máy tính. Nhìn thấy Thang Vận Nghiên đi vào, Hứa Ngôn ngẩng đầu nói: “Tôi tạm thời có buổi chụp vào buổi tối, có thể giúp tôi chọn trang phục được không?”

So với cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi vào buổi sáng, Thang Vận Nghiên cảm thấy Hứa Ngôn trông càng mệt mỏi hơn, đó là một loại cảm giác tinh thần đi xuống.

Cô đi tới: “Được”

Phải mất một thời gian để hoàn thiện phối trang phục, trợ lý đến cùng phối hợp sắp xếp lại trang phục quần áo và phụ kiện. Hứa Ngôn nói: “Vất vả rồi, hôm nay tôi phải thức khuya, lát nữa tôi sẽ gọi cà phê, có muốn uống không?”

“Tôi không uống đâu.” Thang Vận Nghiên nói.

“Sáng cô ra ngoài sao? Cả buổi chiều cũng không thấy ở đây, tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ không đến công ty.”

“Ừm, đến bệnh viện một chuyến”

“Làm sao vậy?” Hứa Ngôn quay sang nhìn cô, “Không khoẻ sao?”

Thang Vận Nghiên bình tĩnh đối diện nhìn cậu: “Là bạn của tôi không khỏe.” Cô mím môi, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói ra cái tên, “Thẩm Thực đã nhập viện rồi.”

Rõ ràng cô nhìn thấy đồng tử của Hứa Ngôn giãn ra một chút, sau đó cả người cậu vô thức đứng thẳng dậy, đầu cậu hơi quay trái quay phải vài lần, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, trong có vẻ có chút bối rối. Cuối cùng, ánh mắt Hứa Ngôn quay trở lại, hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”

“Không rõ, nhưng có vẻ không phải chỉ là bệnh vặt.” Thang Vận Nghiên nói: “Nhưng anh ấy nói có việc bận, nên tiêm xong đã xuất viện rồi, hiện tại đang trên đường trở về.”

“Tôi nhớ ngày mai cậu sẽ đến bên đó tham gia triển lãm ảnh, nếu rảnh có thể ghé qua thăm anh ấy.” Thang Vận Nghiên quay đầu lại nhìn máy tính, nhẹ nhàng thở dài: “Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy không cần thiết và hoàn toàn không quan tâm thì đừng đi nữa”

Cô nói: “Tránh để cho anh ấy có thêm bất cứ hi vọng nào”

Hứa Ngôn không trả lời, cậu biết rất rõ Thang Vận Nghiên không phải là người hay nói quá, trong đầu cậu nhiều lần nhớ lại cuộc trò chuyện lúc sáng với Thẩm Thực xem có gì bất thường, nhưng thứ duy nhất có thể dùng làm manh mối chính là mấy giây cuối cùng – bộ dáng thiếu chút nữa không đứng vững của Thẩm Thực, cùng với cách anh lãng tránh đối diện ánh mắt.

Thức suốt cả đêm, đến năm giờ sáng, Hứa Ngôn mới kết thúc công việc về nhà, mệt đến không mở nổi mắt, tắm xong liền ngủ thiếp đi, theo lý thuyết đáng nhẽ ra cậu có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng mà không có. Giấc ngủ này không an ổn lắm, trong giấc mơ lộn xộn, những cảnh tượng trong mộng đứt quảng, chẳng hạn như sân tập rộng rãi ở trường đại học, quả bóng nảy trên sân bóng rổ, cây cối lốm đốm những chiếc lá rụng, khuôn mặt mờ ảo trong ống ngắm, chỉ có đôi mắt trong veo đen láy rất rõ ràng, đang nhìn qua.

Cậu đối diện với đôi mắt kia, rất lâu, đôi mắt của Thẩm Thực.

Anh muốn nói gì. Hứa Ngôn rất muốn hỏi anh, cậu cảm thấy rằng Thẩm Thực có chuyện muốn nói, nhưng Thẩm Thực lại im lặng.

“Không nói thì thôi vậy.” Hứa Ngôn nhắm mắt lại.

“Cứu tôi…”

Một giọng nói trầm khàn đau đớn, Hứa Ngôn đột nhiên mở mắt ra, nhưng không còn ở trong giấc mơ nữa.

Hứa Ngôn từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu ngẩn người, hôm qua cậu nói những câu nặng lời như vậy, suy cho cùng, phương pháp đó cũng không đủ kiên định. Trong lòng mềm ra một chút, thì lại bị ép cứng lại, bị trói lên cao, căng cứng, lơ lửng trong không trung, lặp đi lặp lại quá giày vò rồi.

Chỉ cần cậu đủ kiên định thật sự có thể nhắm mắt làm ngơ đối với Thẩm Thực, cậu sẽ không đến mức dùng việc ra nước ngoài để uy hiếp.

Nghe có vẻ rất dứt khoát, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, sẽ thấy bên trong chứa đựng ít nhiều chột dạ, dao động và mâu thuẫn.

Đã mười hai giờ, sau bữa trưa, cậu định đi triển lãm ảnh, Hứa Ngôn phát ngốc một lát rồi rời giường rửa mặt.

Trước khi ra ngoài, Hứa Ngôn nhận được một tin nhắn từ chuyển phát nhanh, Hứa Ngôn đi xuống lầu lấy gói hàng từ tủ hàng, cậu cũng không rõ đó là gì, sau khi lấy lên xe, cậu mở chiếc hộp nhỏ, bên trong lớp bọc bong bóng có một chồng thẻ nhớ máy ảnh SLR cùng vài cái USB.

Hứa Ngôn ngơ ngác nhìn những thứ đó, cậu nhớ lại mấy năm trước lúc chia tay với Thẩm Thực, có nhờ Thẩm Thực gửi những thứ này qua, nhưng Thẩm Thực nói không tìm được, nhưng hôm nay chúng lại đến tay cậu mà không hề báo trước.

Liếc nhìn địa chỉ giao hàng, là khu nhà của Thẩm Thực.

Hứa Ngôn dựa lưng vào ghế ngồi, rất muốn hỏi anh, sao trước đây không đưa? Phải mất ba năm để tìm thấy nó? Bây giờ gửi qua đây là có ý gì?

Cậu cũng muốn hỏi, tại sao anh lại đến bệnh viện?

Lâu lắm rồi cậu mới trở lại thành phố này, sau buổi triển lãm ảnh, Hứa Ngôn đi ăn tối cùng với bạn bè, đối phương vui vẻ vô cùng cho cậu xem những bức ảnh dễ thương của cô con gái hai tuổi, Hứa Ngôn vừa nhìn đã nghĩ đến rằng Diệp Tuyên cũng đang mang thai, nên rất vui vẻ.

Ăn tối xong, bọn họ ngồi nói chuyện rất lâu, rời khỏi nhà hàng cũng đã hơn mười giờ, Hứa Ngôn chào tạm biệt với bạn rồi lên xe. Khu vực này cậu rất quen thuộc, là khu thương mại lớn gần nhà Thẩm Thực nhất, ở cuối đường rẽ phải, băng qua một cây cầu lớn qua sông, đi mấy dặm sẽ có một công viên, vòng qua công viên chính là nhà Thẩm Thực.

Trước đây Hứa Ngôn thường ra ngoài mua đồ ăn khuya, khi lái xe đến cầu, cậu luôn hạ cửa sổ ô tô, thổi gió về đêm, nhìn ánh đèn và nghe tiếng sáo. Cậu không chỉ một lần nghĩ, nếu Thẩm Thực có thể cùng cậu ra ngoài mua đồ thì tốt rồi, phong cảnh đẹp như vậy, cùng nhau nhìn xem.

Dọc theo con đường chạy đến cuối, rẽ phải, Hứa Ngôn nhìn con đường phía trước, thẳng tắp đi về phía trước là cầu vượt qua sông, đi làn bên phải sẽ vào đường cao tốc. Nếu muốn về nhà, phải chuyển làn, sau đó đi vào đường cao tốc.

Hứa Ngôn cầm tay lái, đèn trên cầu phía trước sáng rực, hoà vào vô số xe cộ qua lại, hướng về đầu bên kia cầu.

Đã đến lúc chuyển làn và đi vào đường cao tốc nhưng Hứa Ngôn lại chậm không bật xi nhan. Biển báo màu xanh ở ngã ba đường rất dễ thấy, phông chữ màu trắng phản chiếu ánh sáng, hiệu lệnh đi thẳng hoặc rẽ phải, càng ngày càng gần, càng gần với điểm cuối nơi phải chuyển làn.

Còn lại bảy mét.

“Thẩm Thực nhập viện rồi.”

Còn lại sáu mét.

“Không rõ, nhưng có vẻ không phải chỉ là bệnh vặt.”

Năm mét.

“Tôi nhớ ngày mai cậu sẽ đến bên đó tham gia triển lãm ảnh, nếu rảnh có thể ghé qua thăm anh ấy.”

Bốn mét.

“Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy không cần thiết và hoàn toàn không quan tâm thì đừng đi nữa”

Ba mét.

“Tránh để cho anh ấy có thêm bất cứ hi vọng nào”

Hai mét.

“Cứu tôi…”

Tim Hứa Ngôn đập thình thịch, cậu hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi thẳng, lái xe về phía cây cầu lớn.

Phong cảnh trên cầu vẫn như cũ, Hứa Ngôn có chút hoảng hốt. Sau khi lái xuống cầu ngang qua công viên, xe bị chặn lại ở cửa chung cư, bảo vệ tới gõ cửa sổ, Hứa Ngôn nghi ngờ liệu cậu có thể vào được không, nhưng người bảo vệ nhìn cậu cẩn thận và mỉm cười: “Hứa tiên sinh?”

Hứa Ngôn mới phát hiện bảo vệ vẫn không đổi người, không khỏi cảm thán trí nhớ của đối phương. Cậu gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

Cậu được yêu cầu ra khỏi xe để nhận dạng khuôn mặt — thông qua. Thẩm Thực vẫn không cho người xóa đi thông tin của Hứa Ngôn, cậu vẫn có thể tự do ra vào khu chung cư.

Xe chậm rãi dừng ở ven đường, Hứa Ngôn quay đầu nhìn phía căn nhà, bên trong một mảnh tối đen, không biết Thẩm Thực có ở nhà hay không.

Hứa Ngôn xuống xe, đẩy cửa rào ra, cây bạch ngọc lan kia so với trước đây đã cao hơn. Cậu đi tới trước cửa chính, đèn cảm ứng sáng lên, Hứa Ngôn nhìn chằm chằm khóa điện tử, giơ tay, đặt ngón trỏ ấn lên, tít tít vài tiếng, cửa mở ra.

Ánh đèn ngoài cửa chiếu sáng lối vào, cũng lờ mờ chiếu sáng những nơi khác trong phòng, nhìn chung vẫn không thấy rõ lắm. Nhưng Hứa Ngôn có loại cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này từ trong các góc phòng từng chút từng chút tụ tập về phía cậu, giống như dây leo vươn tới, quấn lấy cổ chân của cậu.

Hết chương 53.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.