Dịch giả: kethattinhthu7
Năm đồng tiền xài cũng không phí, giường sưởi nhóm lên, chăn đệm sạch sẽ, nằm trên giường rất thoải mái, so với cảnh mưa dột gió lùa ở phá miếu(*) thật cách nhau một trời một vực.
(*) Miếu đổ nát.
Ngoài người thoải mái nhưng chưa chắc trong lòng cũng sẽ thoải mái, vì không biết huynh đệ tỷ muội đang ở đâu nên Nam Phong rất lo lắng, không biết bọn họ có bị bắt hay không, có đồ ăn không, có tìm được chỗ ở không.
Trằn trọc thật lâu, Nam Phong vừa mới mơ màng ngủ được một lúc, khi tỉnh giấc thì trời đã sáng. Không biết lão mù dậy từ lúc nào, đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài ngẩn ra đến xuất thần.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Nam Phong làm là sờ mặt mình, lão mù không gạt hắn, mặt hắn lúc này đã khôi phục như cũ.
Mặc dù Nam Phong không lên tiếng nhưng lão mù biết hắn đã tỉnh:
- Thời gian còn sớm, ngươi cứ ngủ thêm một lát.
- Không ngủ nữa, không ngủ nữa.
Nam Phong mặc quần áo đứng dậy, bước xuống đất, mang theo bình trà ra trước quán rót nước nóng, sau đó rót nước cho lão mù rồi lấy chậu ra ngoài lấy nước, bưng tới cho lão mù rửa mặt.
Đợi lão mù rửa mặt xong, hắn lại mua điểm tâm(*) cho lão mù, rồi tiếp tục giặt quần áo cho lão.
(*) Đồ ăn sáng.
Lão mù có chút ái ngại, muốn tự mình giặt nhưng Nam Phong không đồng ý, nói lão cái gì cũng không nhìn thấy, với người bình thường thì những chuyện này rất dễ nhưng đối với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-thien/90782/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.