Dịch giả: Faker
“Bàn Tử, rút mau.” Lữ Bình Xuyên hướng về phía Bàn Tử, hét lớn.
Bàn Tử trước đó đã đuổi ép tên tiểu nhị nhỏ tuổi vào trong phòng chính, hiện giờ đang canh cửa không có y chạy ra, nghe tiếng hét của Lữ Bình Xuyên thì liền quăng cây côn đi đoạn chạy ra ngoài.
“Nam Phong, nhớ bảo trọng.” Dứt lời, Lữ Bình Xuyên không đợi Bàn Tử ra khỏi cửa mà lập tức chạy về phía Bắc.
“Chạy mau, chạy mau.” Bàn Từ dù đang chạy trốn vẫn không quên xách theo con gà chết.
Nam Phong ném sài đao xuống, tức thì xoay người chạy về hướng Nam.
“Này, quay lại đã.” Bàn Tử ở phía sau la lên.
“Nhanh chạy theo ta.” Nam Phong hô lớn.
Bàn Tử nghe xong liền quay đầu chạy theo nhưng khi đến cửa nhỏ lại vừa lúc tên tiểu nhị của tiệm thuốc vọt ra, Bàn Tử thấy tình thế không ổn, chỉ đành quay đầu lại chạy về phía Bắc.
Nam Phong nhìn thấy thế cũng đành vô kế khả thi, chỉ có thể lớn tiếng hô: “Tuyệt đối không được quay lại.”
“Ta chạy đâu bây giờ?” Bàn Tử vừa chạy vừa hô hỏi.
Nam Phong không đáp, bản thân hắn cũng chẳng biết phải đi đâu, việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm chỗ ẩn trốn an toàn, trăm vạn lần không thể để quan binh bắt được.
Sau khi chạy một quãng, Nam Phong ngã lăn ra, điều này là do hắn cố ý để dụ hai tên tiểu nhị kia đuổi theo mình. Bàn Tử chạy chậm, nếu để hai tên đó đuổi theo thì chẳng mấy chốc sẽ tóm được Bàn Tử.
Hai tên kia đang phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-thien/90776/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.