” ….Hoa thúc thúc…” Hàm Tình vô ý thức, đứt quãng kêu lên, giống như trút hết tòan bộ tâm lực mà cầu khẩn, tuy rằng âm thanh suy yếu đến mức không thể nghe thấy, nhưng Hoa Phùng Thì hết lần này đến lần khác đều nghe rất rõ ràng, âm thanh lọt vào tai, kích thích thần kinh của hắn.
” Không được kêu, họ Kỷ kia!” Hoa Phùng Thì gầm lên, nắm lấy thắt lưng nhỏ bé của Hàm Tình, tiến nhập càng sâu, phảng phất muốn chiếm hữu, xé rách tòan bộ của cậu.
Hoa Tự Cẩm xoay đi, ngay cả hắn cũng không nhẫn tâm nhìn cái cảnh điên cuồng dâm lọan này. Hắn vẫn sùng kính ngưỡng mộ yêu quý nghĩa phụ cùng khinh bỉ thân thể hèn hạ của Hàm Tình, thân thể chặt chẽ đó. Nhãn thần của nghĩa phụ không hề che giấu được sự si mê, đó là loại biểu tình mà hắn chưa bao giờ gặp qua, dục vọng dây dưa cùng thống khổ. Không thể để người khác cướp đi nghĩa phụ của hắn, Hoa Tự Cẩm trong lòng hò hét: Nghĩa phụ, không nên, hắn không phải Kỷ Xán Dương! Ngài mau dừng lại!
” Hoa Tự Cẩm ngươi ra đây!” Là tiếng của Liễu Mê Đình, từ ngoài động truyền đến, trấn định mà trầm ổn.
Hoa Tự Cẩm cả kinh, Liễu Mê Đình sao lại tìm đến nơi này? Sơn động này tương đối bí ẩn, ở trong một thâm cốc, bốn mặt là vách đá dựng đứng, chỉ có thể vào bằng khinh công tuyệt hảo theo mấy dấu chân tạc trên vách đá, ngoại trừ việc đó, ra vào thâm cốc đã là chuyện khó. Lúc đó nếu không có Hoa Phùng Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tham/129742/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.