Từ sau sự kiện cưỡi ngựa bắn cung kia, Phạm Sùng Thanh vẫn luôn muốn đi tìm Cố Phong Giản trò chuyện. Không phải hắn là người nhỏ nhen lại ghi hận một lần thắng thua mà do tò mò về việc Cố Ngũ lang khác xa với lời đồn nên muốn cùng hắn ta lại luận bàn một chút.
Ngoài ra hắn cảm thấy nếu có thể kết giao bằng hữu với Cố Ngũ lang cũng không tồi.
Phần lớn bằng hữu hắn tính tình hào phóng, hành sự không biết kiềm chế nên dễ dàng xúc động mà phạm phải sai lầm khiến cho hắn cũng bị phụ thân trách mắng theo; nếu như có thể kết giao với Cố Ngũ lang lại mời hắn về nhà chơi vậy thì phụ thân hẳn rất vui mừng.
Cố Phong Úy cũng không dám trêu chọc Ngũ đệ của mình vậy thì làm sao sẽ chấp nhận Phạm Sùng Thanh? Thế nên hắn nhiều lần tìm cớ lại đi tới rình ở bên ngoài phủ như vầy.
Tống Sơ Chiêu gần đây thật ra cũng có ra cửa nhưng do những lần Phạm Sùng Thanh tới đều xui xẻo trước không gặp, sau cũng không thấy.
Phạm Sùng Thanh không thấy được người lại nghĩ đương sự Cố Tứ Lang chỉ lấy lệ cho có với hắn nên trong lòng ngứa ngáy. Lúc trước hắn còn không chú ý lắm nhưng hiện tại càng tò mò bằng hữu ngày thường của Cố Phong Giản là ai.
Sau đó hắn lại nghe người ta bàn tán về hôn sự của hai nhà thì bắt đầu tò mò về vị thê tử chưa cưới của Cố Phong Giản, vì thế hắn đã tìm người đi hỏi thăm.
Tuy rằng Tống Sơ Chiêu trờ về không bao lâu nhưng tin đồn về nàng thật sự không ít.
Phạm Sùng Thanh tuy hiểu được dạo lý lời đồn thì không thể tin. Tin đồn kia có khả năng chín giả một thật; thậm chí cái một kia cũng là giả nốt. Thế nhưng sau khi nghe những phiên bản khác nhau thì hắn lại phát hiện nội dung đều cùng mang một ý. Trọng điểm đều nói nàng ấy không tốt chỉ có không tốt như thế nào thì lại không giống nhau.
Hắn thật sự khó đem tính cách của nàng ta qua lời đồn cùng liên hệ với Cố Phong Giản. Cố phu nhân không thể nào sau khi biết những việc này lại thờ ơ mà như cũ kêu Cố Phong Giản cưới Tống Tam nương, bà ấy nổi tiếng là người rất bênh vực người của mình sẽ không bị lừa gạt dễ dàng như vậy.
Cho nên tin đồn tất nhiên là giả.
Thật hay! – Phạm Sùng Thanh trong tâm nói.
Người nào ở sau lưng chỉnh Tống Tam nương? Là vì muốn làm Tống gia hay Cố gia mất mặt mũi? Mặc kệ là cái nào, đều có ý sâu xa.
Cho nên, một chân lý trải qua ngàn năm khảo nghiệm lại một lần nữa được chứng thực—— bát quái có thể làm cho người ta nghiện.
Phạm Sùng Thanh bắt đầu chú ý nhiều hơn, hắn kêu người hầu đi hỏi thăm những chuyện liên quan đến Tống Sơ Chiêu.
Đáng tiếc dạo gần đây lại không có mấy người bàn tán thêm cái gì, hắn chờ mấy ngày nhưng lại không nghe ra thông tin nào mới mẻ. Thời điểm hắn muốn bỏ cuộc thì tôi tớ chạy tới nói rằng phát hiện ra một gia hỏa rất đặc biệt.
Phạm Sùng Thanh thật không tưởng tượng được sẽ có một người như vậy.
Người ngồi đối diện hắn trên dưới 30 tuổi, một thân quần áo bằng vải thô, trong ngực ôm một cái tay nải, lưng còng xuống, lắm la lắm lét giấu mặt đi.
Phạm Sùng Thanh để trước mặt hắn một ly rượu gạo cùng mấy đĩa đồ ăn sáng.
Ly rượu không nhiều lắm, để nơi đó chỉ bày tỏ hắn có lòng. Hắn nhấp một ngụm nhỏ rồi hoài nghi mà nhìn người trước mặt: “Ngươi nói ngươi…… Biết rất nhiều nội tình? Ta cũng không phải là người thường, nếu lừa ta ngươi có biết sẽ nhận được hậu quả gì không?”
“Tiểu nhân biết!” Người nọ nói một câu, cẩn thận nhìn xem xung quanh rồi dùng tay bụm mặt nói, “Phụ thân ta ở Tống phủ ngây người hơn hai mươi năm, là lão nhân từng nhận được sự tín nhiệm của gia chủ. Ta cũng là nghe hắn nói. Chuyện khác không nói nhưng chuyện này tuyệt đối không sai được.”
Phạm Sùng Thanh nói: “Tống Tam mới trở về bao lâu, phụ thân ngươi có già hơn nữa cũng vô dụng.”
Người nọ nhỏ giọng nói: “Đúng vậy. Tống Tam mới trở về bao lâu, nói về nàng ta cũng không có thú vị lắm mà ngài nghe cũng hồ đồ theo. Nhưng không phải ngài muốn nghe mấy chuyện khác của Tống gia sao?”
“Còn Tống nào nữa? Nhưng ta không có hứng thú với sự tình của Tống tướng quân cùng mấy đệ đệ trong phủ.”
Nam nhân kia cười một chút: “Chính là Tống tướng quân. Thật ra cũng không tính là bí mật gì, chuyện này nhiều năm trước ai cũng biết nhưng hiện tại không dám bàn tán. Mà so ra thì ta càng biết nhiều sự thật hơn một chút.”
Nam nhân kia kiêng kị bị người khác nghe nội dung nên cố tình hẹn Phạm Sùng Thanh ở một cái tửu lâu ồn ào sát đường. Hắn di chuyển đến gần Phạm Sùng Thanh rồi dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Tiểu nhân có thể nói cho ngài nhưng công tử phải đảm bảo là không được nói ra ta nói đấy.”
Phạm Sùng Thanh: “Ngươi có rất nhiều yêu cầu ha?”
“Không còn cách nào, ngài nghe xong thì minh bạch vì sao ta lại cẩn thận như vậy.” Người nọ nở nụ cười mà lấy lòng, “Việc này ta vốn không muốn nói mà phụ thân ta cũng không muốn truyền cho người ngoài. Ta hiện tại cần tiền, công tử lại hào phóng nên bất đắc dĩ lắm ta mới nói cho ngài nghe, nếu như việc này truyền ra ngoài thì cùng ta không liên quan.”
Không biết câu nói này đã bị hắn nói cho bao nhiêu người khác rồi nhưng Phạm Sùng Thanh làm bộ không biết mà vui tươi hớn hở nói: “Ngươi nói đi. Xem ta có thể vừa lòng hay không.”
Thời điểm Tống Sơ Chiêu đi đến tới gần Tống phủ thì bầu trời âm u nãy giờ rốt cuộc vẫn đổ mưa.
Mưa thu không tính là mãnh liệt nhưng lại có gió lớn tát nước mưa thẳng vào mặt người đi đường.
Tâm tình Tống Sơ Chiêu không vì vậy mà xấu đi, nàng tạm thời trốn vào một bên hiên của tửu lâu nào đó vì sợ nếu tiếp tục đi sẽ làm dơ quần áo của mình.
Người đi đường ở phụ cận không ít, nhiều người chưa kịp phòng bị trận mưa này giống nàng nên bất đắc dĩ bị ngăn ở giữa đường. Bọn họ vậy mà không vội vã mà đứng ở ngay mấy cửa hàng rồi nói chuyện phiếm.
Tống Sơ Chiêu đi dọc theo con đường khô ráo phía trước ngắm nhìn, khi đi đến một căn tửu lâu có mở cửa sổ thì nàng cảm giác hình như có người gọi tên mình.
Bên trong ồn ào ầm ĩ. Có ca nữ ở nơi đó đang xướng khúc bán nghệ nên nhiều tràng vỗ tay vang lên. Tống Sơ Chiêu còn chưa kịp phản ứng vậy mà có một bàn tay từ cửa sổ vươn tới, túm chặt lấy tay áo nàng.
Tống Sơ Chiêu xoay đầu nhìn vậy mà gặp được người quen: “Phạm công tử?”
“Ngũ Lang?” Phạm Sùng Thanh kinh hỉ nói, “Ngươi cũng ở chỗ này?”
Tống Sơ Chiêu chỉ lên trời: “Đi ngang qua, không nghĩ trời sẽ mưa.”
Phạm Sùng Thanh nhiệt tình mời nàng tiến vào: “Vậy ngươi vào bên trong trú mưa đi, dù sao ở đây ta vừa tiện cũng có một chỗ.”
Hắn nói xong thì cong môi cười, thần bí nói: “Vừa lúc có một chuyện ta cũng muốn cho ngươi nghe chung!”
Tống Sơ Chiêu do dự.
Tuy rằng nàng không thân với Phạm Sùng Thanh nhưng vào trong ngồi so với việc đứng ở ngoài trúng gió thì vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy nên nàng vui vẻ đồng ý, vòng tới trước cửa cùng hắn tụ họp.
Phạm Sùng Thanh cười với nàng rồi lại dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nói với người đối diện: “Điều ngươi chuẩn bị nói chính là…”
“Tuy là phức tạp nhưng cũng thật đơn giản. Vị công tử này, ngươi có biết vì sao Tống lão phu nhân không thích Tống Tam cô nương không?”
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ đang nói về nhà nàng. Nàng bất động thanh sắc mà nghe tiếp.
Phạm Sùng Thanh mờ mịt nói: “Tống lão phu nhân không thích Tống Tam cô nương sao?”
“Ai, cực kỳ không thích! Nội tình chuyện này công tử cũng không biết sao?”
Phạm Sùng Thanh trầm ngâm một lát thì cảm thấy không có gì lạ cả: “Cũng là chuyện bình thường đi, rốt cuộc thì Tống Tam ở biên quan lớn lên sẽ cùng lão phu nhân không thân mà Tống Nhị lại đi theo lão phu nhân đã lâu nên thân hơn cũng không có gì so sánh.”
“Lời này sai rồi.” Nam nhân vẫy tay, “Nào là đơn giản như vậy? Tự nhiên bởi vì có nội tình khác.”
Phạm Sùng Thanh: “Nội tình của ai?”
“Ngài đã biết Tống phu nhân trước kia là con gái duy nhất của Hạ tướng quân. Tống tướng quân đã từng là cấp dưới của Hạ tướng quân. Hai người có cấp bậc khác nhau, cũng không có lưỡng tình tương duyệt*, hôn sự của bọn họ càng không phải do ý tứ của cả hai người như thiên hạ hay nói.”
*lưỡng tình tương duyệt: yêu thích lẫn nhau
Phạm Sùng Thanh nheo mắt.
“Ngươi chắc chắn bọn họ không lưỡng tình tương duyệt? Nói cứ giống như ngươi đã tận mắt nhìn thấy.”
Nam nhân tiến đến bên tai hắn, dùng âm thanh càng thấp mà nói: “Công tử có điều không biết. Tống phu nhân…… Lúc ấy vẫn là Hạ cô nương. Hạ cô nương từ nhỏ đã có một người bạn trúc mã cùng nhau lớn lên, hai người quan hệ mật thiết mà sính lễ đều đã được nhà trai đưa tới, chỉ đợi chọn ngày tốt mà tiến hành hôn lễ. Người này ngài hẳn là biết, chính là vị quan giỏi võ nổi tiếng khắp kinh thành hiện nay, là vị tướng quân của Kim Ngô Vệ- Phó Trường Quân Phó tướng quân.”
Phạm Sùng Thanh: “…… A?”
Đương nhiên hắn biết Phó Trường Quân, không chỉ có nhận thức mà còn ngưỡng mộ.
Phó tướng quân đỉnh thiên lập địa, võ nghệ cao cường, trường thương quét ngang tứ phương, là cao thủ nổi danh ở kinh thành. Hắn cảm thấy những văn nhân đầy bụng thi thư so ra đều kém phong độ của Phó Trường Quân. Nếu không chịu sự ảnh hưởng của hắn, Phạm Sùng Thanh cũng sẽ không yêu thích học võ như thế.
Khi còn nhỏ Phạm Sùng Thanh thích nhất đi tìm hắn. Đáng tiếc rằng kể từ khi Phó Trường Quân điều nhiệm Kim Ngô Vệ, hai người rất ít gặp lại.
Phạm Sùng Thanh mặt trầm xuống nói: “Ngươi nói bậy gì đó! Hai người bọn họ không phải là nghĩa huynh nghĩa muội sao?”
“Đó là sau đó mới thu nghĩa tử, chứ trước đó thì không phải.” Nam nhân nói, “Phó gia cũng là danh môn vọng tộc năm đó lại xảy ra chuyện không may, suýt nữa bị tịch biên cả nhà cuối cùng được sửa lại án sai nên mới có phong cảnh hôm nay. Lúc ấy mệnh Phó tướng quân khó giữ lại liên lụy Hạ gia nên Hạ gia mới nhanh chóng chặt đứt quan hệ cùng hắn mới giữ được an ổn.”
Phạm Sùng Thanh nhíu mày: “Ngươi cuối cùng muốn nói cái gì?”
Nam nhân nói: “Tống phu nhân ngay lúc đó vội vã gả cho Tống tướng quân; sốt ruột như thế có chút giấu đầu lòi đuôi. Tống phu nhân mới gả đi thì hai người lập tức bị điều đi biên quan. Đi như vậy mà tận mười mấy năm rốt cuộc không trở về. Dù cho để tránh bị nghi ngờ nhưng bà ấy vẫn còn oán hận. Tống Tam cô nương rốt cộc là được sinh khi nào vẫn không có người làm chứng. Người ngoài làm sao mà không rõ rằng Tống lão phu nhân không có tin tưởng.”
Hắn lặng lẽ nói: “Tống Tam nương khi còn nhỏ thì trở về một lần nhưng Tống lão phu nhân nói không có một chút giống nhi tử của bà ta. Tống phu nhân vì vậy mang tiếng không sạch sẽ nên nhiều năm qua những quan viên gia quyến biết nội tình mà mượn chuyện này cười nhạo Tống gia, ngài nói xem Tống lão phu nhân có thể thích Tống Tam nương sao?”
Phạm Sùng Thanh nghe được thì chấn động, liếm liếm môi, hắn đang muốn nói lời này thật bậy bạ thì người trước mặt đã bị đá bay đi.
Phạm Sùng Thanh giật mình thấy Tống Sơ Chiêu từ bên trái hắn đã tiến lên trước từ lúc nào.
“Cố Ngũ lang?”
Mắt Tống Sơ Chiêu đỏ lên, trực tiếp dùng hai tay kéo cổ áo nam nhân kia, chất vấn nói: “Ngươi nói ai không sạch sẽ? Ta thấy miệng ngươi mới không sạch sẽ! Ai sai ngươi nói? Ngươi từ nơi nào nghe được? Ai kêu ngươi ở chỗ này nói điều bại hoại về danh dự Tống phu nhân danh! Nói!”
“Ta không có!” Hai đùi người nọ run rẩy, lắc đầu nói, “Ta cái gì cũng chưa nói!”
Tống Sơ Chiêu dùng một bàn tay bóp chặt cằm hắn, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt hắn: “Nói hay thật! Ai kêu ngươi tới đây! Ngươi cho là ta không biết sao? Chuyện xưa nhiều năm vậy mà còn nhắc lại còn thề trước thốt sau. Làm sao ta tin được không có ai sai ngươi?”
Người nọ bị nàng dùng đầu gối đè nặng ở ngực, sắc mặt ửng đỏ, hắn thở không nổi nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì!”
Tống Sơ Chiêu: “Ngươi hiện tại không nói về sau cũng không có cơ hội nói! Truyền bá lời đồn, nói xấu mệnh quan triều đình. Ngươi có biết trước đây có người làm như vậy thì bị bệ hạ tự mình phán tội chết không? Ngươi nói ta nên xử ngươi như thế nào đây?”
Người nọ lập tức sợ hãi mà gào: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Phạm Sùng Thanh chưa bao giờ gặp qua cảnh Cố Phong Giản thất thố như vậy. Trong lời đồn cũng như trong tưởng tượng của hắn thì Cố Phong Giản là người ôn nhuận như ngọc, là tên văn nhân không dễ dàng tức giận với người khác. Đừng nói là đánh người, chỉ sợ dùng lời nói thô tục mắng người cũng chưa bào giờ xảy ra.
Hắn nhìn Ngũ công tử nhấc người nọ lên lại dùng sức quăng hắn lên bàn. Đồ ăn trên bàn rơi bể khắp nơi, thật khách xung quang đã sớm hoảng sợ mà trốn tới chỗ xa.
Phạm Sùng Thanh nghe thấy trong tiếng mưa tí tách rơi lại truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề và hữu lực nên chạy nhanh tới nhìn ra ngoài cửa cổ, hắn quả nhiên phát hiện Kim Ngô Vệ đang đi tới.
Nhóm người này mặc quân phục chỉnh tề mặc kệ mưa gió mà đi giữa đường. Xem khí thế thì hiển nhiên không phải quan binh trên đường phố bình thường mà là tướng sĩ vừa thao luyện đang trên đường trở về. Nếu bị bọn họ bắt gặp quả thật là không ổn.
Phạm Sùng Thanh vội xông lên ngăn Tống Sơ Chiêu lại, hắn lên tiếng cảnh cáo nói: “Kim Ngô Vệ tới, mau dừng đánh!”
Tống Sơ Chiêu bị hắn lôi kéo nên lực trên tay thoáng cái đã giảm, nam nhân kia nhân cơ hội thì thở dốc rồi hắn dùng sức đẩy nàng ra, từ bên cạnh mà vọt qua.
Hắn tuy chật vật thoát được nhưng tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã vọt vào trong đám người đang vây xem sau đó thì không thấy bóng dáng.
Tống Sơ Chiêu vội la lên: “Đứng lại! Không nói rõ ràng thì ngươi đừng nghĩ trốn được!”
Phạm Sùng Thanh thấy nàng vẫn muốn đuổi theo nên chỉ có thể ôm nàng từ phía sau, hai tay khóa người nàng lại không cho nàng đi.
“Kim Ngô Vệ tới rồi! Nếu ẩu đả trên đường sẽ bị quất roi thị chúng! Chỉ vì một tiểu nhân lắm mồm mà ngươi điên rồi!”
Tống Sơ Chiêu bị hắn ôm, cả người bị vây trong hơi thở nam tính thì đại não nàng càng vang lên ầm ầm, càng không thể thanh tỉnh.
“Ngươi buông tay!”
Phạm Sùng Thanh không chịu: “Không! Ngươi bình tĩnh lại đã!”
Tống Sơ Chiêu không những không bình tĩnh mà còn nổi giận.
Nàng giơ chân phải lên rồi dùng sức giẫm; thời điểm Phạm Sùng Thanh vì ăn đau mà buông tay ra, nàng dùng khuỷu tay thuận thế mà đẩy một cái, sau đó xoay người đá hắn ta văng ra ngoài.
Phạm Sùng Thanh phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Ngươi đánh ta làm gì! Còn đánh mặt ta!” Hắn bụm mặt từ trên mặt đất bò dậy, “Ngươi đánh tên kia cũng không tàn nhẫn như vậy!”
Tống Sơ Chiêu tức muốn điên rồi: “Ai biểu ngươi động tay động chân! Ngươi xứng đáng!”
Phạm Sùng Thanh kêu lên: “Ngươi có ý gì!”
“Người nào dám tại đây quấy phá?”
Một âm thanh xa lạ vang lên khiến tửu lâu vậy mà yên tĩnh một cách bất thường.
Phạm Sùng Thanh vừa giương mắt nhìn thì thấy quả nhiên tửu lâu đã bị một đám người Kim Ngô Vệ đứng ở đó. Bên hông bọn họ đeo trường đao, xếp thành hai đội mà trừng mắt nhìn bọn họ.
Người tướng sĩ cầm đầu phát hiện ra thân phận bọn họ thì mang theo ý cười mà nói: “Tướng quân, nguyên lai là Phạm thượng thư gia nhị công tử cùng Cố Quốc công gia Ngũ công tử đánh nhau ở tửu quán.
Đám người tự động mở tạo ra một con đường ở giữa, một vị nam nhân bộ dạng anh tuấn từ đó đi ra. Ông mặc một thân trang phục màu đen, bả vai rộng lớn, nhìn không ra tuổi tác. Mặt mày nghiêm nghị nhưng không làm cho người khác cảm thấy hung dữ mà lại mang theo uy nghiêm.
“A vậy sao……” Đôi mắt ông đảo qua trên người hai người sau đó dừng ở trên mặt Phạm Sùng Thanh, ngữ khí chế nhạo nói, “Thật là cao hứng.”
Phạm Sùng Thanh không màng mình bị đá đến bầm tím mà vội nói: “Phó thúc hiểu lầm…… con chỉ là vô tình bị ngã thôi.”
“Té ngã.” Phó Trường Quân gật gật đầu, lại nhìn tới Tống Sơ Chiêu, “Ngũ công tử đẩy hắn sao? Sức lực thật lớn, đẩy đến độ trên đất hỗn độn.”
Tống Sơ Chiêu không ngờ lúc này vậy mà nhìn thấy Phó Trường Quân trong lời đồn, nàng không kịp đè xuống tâm tình của mình, trong đầu chỉ một trận hỗn loạn. Nghe ra giọng điệu của đối phương thì nàng lại phát huy đạo lý không nhận sai tốt đẹp của mình qua nhiều năm, ngang như cua mà hừ một tiếng.
Phạm Sùng Thanh: “……” Cố Ngũ lang! Ngươi đây là muốn hại chết ta!
“Cố Ngũ công tử.”
Phó Trường Quân cảm thấy ngạc nhiên về nàng, không nghĩ rằng Kim Ngô Vệ mới tiếp đón Cố Phong Giản chưa tới một ngày mà biểu hiện của đối phương so với kẻ bất trị nhiều năm như Phạm Sùng Thanh còn muốn kiêu ngạo hơn.
Tống Sơ Chiêu nhìn ông rồi đối chiếu mặt ông cùng với chính mình. Trong ngực nàng vậy mà hốt hoảng, như thế nào lại giống nhau như vậy.
Nàng mới không tin bèn lớn tiếng nói một câu: “Gạt người!”
Phó Trường Quân sửng sốt hỏi: “Ta? Ta lừa ngươi cái gì?”
Phạm Sùng Thanh sợ tới mức vỡ mật, hắn muốn che lại miệng Tống Sơ Chiêu nhưng không dám đụng vào nàng, chỉ có thể ở bên tai nàng nói nhỏ giọng xin tha “Tổ tông của ta ơi, những lời chửi tục ngươi nghe một chút thôi nhưng ngàn vạn lần đừng nói ra! Ta xin ngươi!”
Tống Sơ Chiêu nhìn hắn: “Ngươi cùng người nọ là một nhóm!”
Phạm Sùng Thanh bị oan đến hoảng, hắn dậm chân nói: “Ta không phải!”
“Vậy ngươi hỏi thăm việc nhà người khác làm cái gì! Tống gia có quan hệ gì cùng với ngươi!”
“Ta cũng hối hận mà! Ta chỉ tò mò một chút mà thôi!” Phạm Sùng Thanh che mặt mình lại, vô cùng đau đớn thiếu chút nữa đã khóc, “Đây không phải báo ứng tới ngay rồi sao!”
Thấy hai người bọn họ ghé vào nhau xì xầm tuy nhìn ra sắc mặt bọn họ không tốt lắm nhưng cũng không đến mức trở mặt với nhau, một tướng sĩ không biết làm sao đành thấp giọng xin chỉ thị nói: “Tướng quân, nên xử trí nhị vị công tử như thế nào?”
Phó Trường Quân bất đắc dĩ thở dài, ông lắc đầu nói: “Nhị vị công tử thân phận tôn quý, sai người đi thông tri cho Cố phủ cùng Phạm phủ cho gọi bọn hắn đến lãnh người. Giằng co ở chỗ này sẽ quấy rầy chủ quán buôn bán; còn nữa, đi xuống hậu viện dọn sạch mấy cái phòng lại tìm đại phu đến xem bọn hắn có thương tích gì không. Ngươi đi trấn an khách nhân trong cửa hàng một chút.”
“Tuân lệnh.”
Trong lúc Tống Sơ Chiêu còn cùng Phạm Sùng Thanh trừng mắt thì sau cổ chợt căng lên đã bị người bắt lấy. Đối phương đẩy một chút, sau đó túm bọn họ giống như bắt gà mà đi vào bên trong.
“Tới bên này đi nhị vị công tử.”
Phạm Sùng Thanh quay đầu lại, hai mắt rưng rưng: “Phó thúc…… Con biết người không tin nhưng lần này con oan ức mà. Việc này không quan hệ gì đến con!”
Tống Sơ Chiêu líu lưỡi: “Không có tiền đồ!”
“Ngươi ngon cứ cứng rắn vậy đi!”
Tống Sơ Chiêu lúc này thân bất do kỉ, càng phải ngang hơn: “So với ngươi thì tốt hơn!”
Phạm Sùng Thanh lên án: “Nương ngươi không đánh ngươi nhưng cha ta sẽ lột da ta!”
Phó Trường Quân trực tiếp ném bọn họ mỗi người vào một phòng để phòng ngừa bọn họ tiếp tục cãi nhau, sau đó lại lấy một cây roi ném vào phòng Phạm Sùng Thanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]