Nơi Phạm Sùng Thanh xuất hiện sau khi tái xuất giang hồ là một tửu quán mà huynh đệ bọn hắn hay ghé.
Tửu quán được mở ở gần Quốc Tử Giám, bọn họ cũng quen biết chủ quán nên khi không có việc gì làm thì cả bọn lại kéo vào đây.
Thế nên hôm nay hắn tới đã thấy những huynh đệ của mình đều ở trong đây.
Phạm Sùng Thanh hướng về phía chủ quán để gọi một bầu rượu rồi cầm nó đi lên lầu hai. Từ xa ở vị trí gần ngưỡng cửa sổ, hắn đã thấy bốn năm bóng dáng cao lớn quen thuộc đang quay lưng về phía mình, đang nhìn phong cảnh đường phố phía xa.
Phạm Sùng Thanh cố tình bước thật nhẹ vì muốn tạo sự bất ngờ cho bọn họ. Vừa mới lại gần thì hắn đã nghe thấy một vị huynh đệ bùi ngùi nói: “Hầy, không có Phạm huynh ở đây, mấy ngày này thật không có gì thú vị cả.”
Trong lòng Phạm Sùng Thanh không khỏi đắc ý, phủi phủi mấy sợi tóc đang rơi xuống.
Mới bế quan có mấy ngày vậy mà cả đám người này đã nhớ mình rồi, đúng thật là tình huynh đệ sâu đậm mà.
Bình thường làm sao có thể nghe bọn họ nói lời quan tâm như vậy.
Một người khác lại nói: “Cuối cùng thì khi nào Phạm huynh mới có thể khỏe lại đây? Vị Cố Ngũ lang kia xuống tay cũng quá độc ác, đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi kia chứ?”
Nụ cười tươi trên mặt Phạm Sùng Thanh bỗng cứng lại, hắn nhíu chặt lông mày.
“Không phải sao? Đã qua bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy được hắn.”
“Có thật là do Cố Ngũ lang đánh không? Ta vẫn không tin đâu.”
“Ban đầu ta cũng không tin nhưng Phạm công tử đã nhiều ngày rồi không có xuất hiện, thậm chí một cái tin tức cũng không có. Ngươi nghĩ xem ngoại trừ việc bị ngoại thương thì còn có khả năng nào khác hay sao?”
Phạm Sùng Thanh tức giận muốn mở miệng ra nói thì lại có một người khác vội vàng nói trước:
“Không sai, trước giờ Phạm huynh là người không chịu ngồi yên một chỗ nên nếu muốn giam hắn ở trong nhà thì chỉ có hai khả năng: không chết thì tàn phế!”
“Thật không dám giấu giếm, ta có đi tới tửu quán mà hai người bọn họ đánh nhau hỏi qua một lần. Sự việc lúc đó còn kinh động đến Kim Ngô Vệ cùng với thu hút không ít thực khách vây xem. Dựa theo lời bọn họ miêu tả thì Cố Ngũ lang đã xuống tay không nhẹ. Bàn ghế trong tiệm bị đập phá hơn phân nửa, rơi vỡ thành một đống. Đầu tiên, Ngũ lang ấn người xuống mặt đất rồi dùng sức đấm vào mặt đối phương. Đoạn, hắn nắm lấy cổ áo của đối phương, ném người ta từ đầu này sang đầu kia của quán rất tàn nhẫn, không hề lưu tình một chút nào. Người nọ bị đánh đến mức bộ dạng thay đổi, máu chảy tràn lan. Tuy đã đánh như vậy nhưng đợi đến khi Kim Ngô Vệ xuất hiện thì Cố Ngũ lang mới chịu bằng lòng dừng tay.”
Mọi người: “Trời…Thật…”
Mặt Phạm Sùng Thanh run rẩy, hắn nâng bình rượu đang cầm trong tay lên rót vào miệng.
Tuy vậy, hắn còn muốn nghe xem bọn họ còn có thể chế chuyện thành cái dạng gì.
“Nếu nói như vậy thì Phạm huynh thật đáng thương, hắn bị Cố Ngũ lang đánh thành ra nông nỗi như thế.”
“Từ từ, nghe lời ngươi nói thì một chiêu này của Cố Ngũ lang có thể xem như băng sơn quyền trong truyền thuyết hay không?”
“Phạm công tử là người giỏi giang vậy mà còn bị ấn ở trên mặt đất không có lực chống đỡ, có thể thấy thực lực Cố Ngũ lang rất cao, có thể xem như là băng sơn quyền.”
“Đâu chỉ như vậy! Trên người Phạm công tử toàn là cơ bắp, đã luyện được sự cứng rắn mình đồng da sắt, người bình thường làm sao có thể đánh hắn bị thương được chứ? Rốt cuộc bị đánh đến mức như vậy…”
“Thật sự đáng sợ! Ta không ngờ rằng võ nghệ của Cố Ngũ lang lại cao cường đến như vậy.”
“Hắn đâu có lăn lộn với chúng ta, làm sao ta biết được chứ?”
“Từ lăn lộn này…Dùng diễn tả quá mức chân thật đi. Cũng đâu đến nỗi như vậy.”
“Hầy, việc này có khả năng đó. Các ngươi nhớ lại cái ngày hắn cưỡi ngựa bắn cung vừa dữ dội lại xuất chúng xem. Nếu như không rèn luyện hằng ngày thì đâu thể nào thông thạo như vậy được. Ta thấy nếu như lực cánh tay của hắn đủ mạnh thì gọi một tiếng thiện xạ cũng không quá.”
“Chỉ là Cố Ngũ lang xuống tay quá mức độc ác, đánh Phạm công tử bị thương đến mức nằm một chỗ trên giường, khó có thể đứng dậy được. Trước giờ hai người bọn họ không thù không oán, không biết Phạm huynh đã làm cái gì nữa.”
Phạm Sùng Thanh không thể nhịn được nữa, hắn quát một tiếng: “Người hắn đánh không phải là ta!”
Thân hình mọi người chấn động, xoay đầu thấy người đang tới thì trăm miệng một lời hô lên: “Phạm công tử!”
Phạm Sùng Thanh tối sầm mặt, hắn sải bước tiến tới rồi chỉ vào mặt mấy người này mà mắng to: “Chỉ có mấy ngày không có mặt mà các ngươi đã bàn tán sau lưng ta ở khắp nơi, thế mà ta vẫn xem các ngươi là huynh đệ của mình! Nếu như để cho người không hiểu rõ nghe thấy được thì ta còn gì mặt mũi nữa. Các ngươi rõ ràng đang hại ta!”
“Truyền tin tức đi?” Một vị tiểu đệ rụt cổ nói nhỏ, “Chúng ta nghe được chuyện này từ chỗ khác, hiện giờ ở kinh thành không ai lại không biết chuyện này. Ai biểu ngươi không chịu xuất hiện chứ?”
Phạm Sùng Thanh như bị sét đánh, không thể tiếp thu.
Hắn đóng cửa ở trong nhà rất nhiều ngày còn bị phụ thân đe dọa nên phải đọc xong hai quyển sách. Vất vả lắm mới có thể chịu đựng được khoảng thời gian đó vậy mà đám người này lại nói cho hắn biết, bởi vì hắn đóng cửa không xuất hiện nên tin tức hắn bị Cố Ngũ lang đả thương đã muốn truyền khắp kinh thành rồi sao?
…Không, thậm chí còn không phải là đánh bị thương mà là đánh đến mức tàn phế.
Hắn đã làm sai cái gì mà còn phải chịu khổ như vậy hả!
Một người thấy biểu hiện của hắn không đúng nên vội giảng hòa nói: “Mọi người chỉ đang nói về việc Cố Ngũ lang lặng lẽ học võ, cũng không nói thêm gì đến ngươi.”
Phạm Sùng Thanh phát cáu: “Nghe lời ngươi nói kìa, Cố Ngũ lang muốn học võ thì cần gì phải lặng lẽ!”
“Phạm huynh, việc này sợ là huynh không biết rồi!”
Vị tiểu đệ lúc trước vén vạt áo lên rồi ngồi xuống ở cái bàn gần đó, bày một tư thế muốn cùng nói chuyện mời Phạm Sùng Thanh đang đứng ở phía đối diện vào ngồi.
Phạm Sùng Thanh vẫn còn oán hận sự việc vừa rồi nên ném mạnh bầu rượu lên bàn rồi nói bằng giọng lạnh như băng: “Giải thích đi!”
Tiểu đệ nói: “Ta cũng chỉ nghe phụ thân ngẫu nhiên nhắc tới. Ông ấy nói Cố Quốc công vừa không muốn Cố Ngũ lang làm quan, cũng không cho Cố Ngũ lang học võ. Cho nên chỉ nói với bên ngoài là Cố Ngũ lang thích ở trong nhà.”
Phạm Sùng Thanh ghé sát vào người vị tiểu đệ nọ, nở một nụ cười cho có và nói bằng một giọng quái gở: “Ngươi cảm thấy một người như Cố Quốc công là người đầu óc có vấn đề hay sao! Vì sao trước khi nói chuyện ngươi lại không chịu suy nghĩ kỹ đi!”
Ai ngờ mấy người kia đều thấp giọng phụ họa.
“Việc này không phải giả!”
“Phụ thân ta cũng từng nói như vậy, còn cảm thấy đáng tiếc cho Cố Ngũ lang.”
“Phạm huynh, việc này người ngoài có lẽ không biết nhưng trong triều đã sớm có tiếng gió rồi. Lúc trước ta cũng không tin nhưng lại thấy thân thủ Cố Ngũ lang vào hôm nọ thì mới không thể không tin.”
“Nếu không có Quốc công cản trở thì Cố Ngũ lang cần gì giấu tài, giấu giếm đến mức vất vả như vậy chứ?”
Phạm Sùng Thanh vừa kinh lạc lại bất ngờ, tầm mắt hỗn loạn đảo qua trên mặt mọi người như nghe không hiểu những gì bọn họ đang nói, hắn chỉ có thể không ngừng phát ra một chữ duy nhất từ trong miệng để biểu hiện tâm trạng của mình.
“Này! Đừng ầm ĩ nữa!” Nam tử áo lam quát mọi người dừng lại, đặt tay lên bả vai Phạm Sùng Thanh và nói, “Phạm huynh, dựa vào sự hiểu biết của huynh thì ngươi cho rằng Cố Ngũ lang có từng học võ hay không?”
Phạm Sùng Thanh cẩn thận nhớ lại lúc trước khi Cố Phong Giản động thủ, đúng thật là vừa lưu loát lại mạnh mẽ. Dù từ góc độ ra quyền hay tư thế thì đều đúng chỗ, biết được nơi quan trọng để khống chế đối phương làm người ta không tránh thoát được. Nếu như không do mình tiến lên cản trở thì người nọ không thể chạy thoát.
Những cái đó đều là động tác theo thói quen, tuy không thể nói rõ nó phức tạp như thế nào nhưng người ngoài nghề không thể nào dễ dàng làm được.
Cho dù phải đi lùi lại một vạn bước thì cũng là người tài giỏi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Trong lòng Phạm Sùng Thanh đã có hảo cảm với Cố Ngũ lang nhưng ngoài miệng vẫn thanh minh như cũ: “Thì sao? Cùng lắm là đánh nhau vì chuyện cá nhân mà thôi vậy mà các ngươi lại suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Vì sao ngày thường các ngươi cũng đánh người nhưng lại không đi bàn tán đi.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói: “Nhưng đó là Cố Ngũ lang mà! Trước giờ làm gì có ai dám tin tưởng Cố Ngũ lang sẽ có võ nghệ như vậy chứ?”
“Cố phủ luôn luôn nói với bên ngoài rằng thân thể Cố Ngũ công tử suy nhược, nhưng họ chưa bao giờ đề cập đến việc hắn có học võ.”
Tiểu đệ thề thốt: “Còn nữa, Phạm huynh không nhớ rằng Cố Ngũ lang vừa từ quan ở nhà nghỉ ngơi vào mùa hạ năm nay sao? Nếu như có Quốc công che chở thì làm sao hắn sẽ ra nông nỗi này? Theo ta ấy, chính vì Quốc công bên ngoài thì cho phép nhưng thật chất ngầm áp bức nên hắn mới không chịu được mà giận dữ từ chức!”
Mọi người đều biết Cố Ngũ lang là con người kỳ diệu. Kỳ diệu ở đây không phải nói về tính cách của hắn mà là những việc mà hắn đã trải qua.
Cố Phong Giản được tiến cử làm quan từ rất sớm, còn sớm hơn bọn hắn nữa.
Lúc đó hắn được sự an bài từ Cố Quốc công đi tới Hộ bộ làm việc vặt vãnh.
*Hộ bộ: Quản lý về thuế má đình điền; tương đương Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư…ngày nay.
Lục bộ tuy rằng nhân tài đông đúc lại có tương lai, nhưng trong đó lại có ích lợi rắc rối khó gỡ, quan hệ phức tạp, không thiếu hạng người có ý kiến bất hòa với Quốc công.
Cố Phong Giản tuổi còn nhỏ, tự nhiên sẽ bị người ta xem nhẹ nên giao cho những chuyện không quan trọng gì. Không làm được bao lâu thì hắn bị người khác xa lánh, thậm chí còn bị châm chọc nói là mượn tiếng tăm của tổ tiên để che bóng cho con cháu bất tài.
Thế nên dưới sự tức giận, hắn tố giác mấy người. Không biết hắn tra được từ đâu mà phanh phui hết mấy cửa hàng được ẩn giấu rất kỹ ở ngoài kinh thành.
Quan viên lộng quyền, mượn thương nghiệp để kiếm lời, vốn luôn là một trong những căn bệnh kinh niên của cung đình. Trùng hợp là năm đó xảy ra một ít chuyện, thổi cho lửa cháy càng mạnh khiến cho triều đình và người dân khiếp sợ.
Cố Phong Giản thành công nhưng lại rút lui, phủi mông rời đi.
Sau khi từ đi chức quan ở Hộ bộ thì hắn chính thức tham gia khoa cử.
Khụ…… Khoa cử tự nhiên là có chỗ khó khăn của nó nhưng mà tài năng của Cố Phong Giản thật sự kinh người, hai bài thơ văn truyền ra ngoài khiến cho danh tiếng hắn vang ra khắp cả kinh thành.
Lần này hắn dựa vào thực lực của mình để đạt được chức quan nên không có ai dám nói cái gì.
Mấy người dự thi lần đó phần lớn đều có chỗ tốt để tới. Đáng lý thì thứ tự của Cố Phong Giản chỉ ở dưới mấy người nên cũng được phái đi đến các bộ để rèn luyện. Nhưng mà chỉ có một hình Cố Phong Giản – dưới sự nhúng tay của Quốc công – bị phái đến nơi sửa sang lại công văn.
Ước chừng cảm thấy không thú vị lại không nhìn thấy triển vọng ở đâu nên Cố Phong Giản cũng không làm được bao lâu thì lại bỏ gánh giữa chừng, không làm nữa.
Cẩn thận ngẫm lại sự tình mấy năm nay xảy ra, cứ hễ liên quan đến Cố Ngũ thì lại ầm ĩ đến mức oanh oanh liệt liệt. Lúc này tuy hắn chỉ ở nhà, không thích xã giảo với người khác nhưng lại là nhân vật nhà nhà đều biết đến.
Phạm Sùng Thanh nghe xong như lọt vào trong sương mù, hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
“Ta biết! Nghe nói là Cố Quốc công tôn sùng Phật đạo mà Cố Ngũ lang khi còn bé……”
“Nói hươu nói vượn!”
Giữa không trung lại là truyền đến một tiếng quát chói tai, cắt đứt lời nói của mọi người. Nhóm thanh niên xoay đầu nhìn lại thì cùng cả kinh kêu lên: “Cố Phong Úy!”
Mấy người vừa thấy Cố Tứ lang thì vội vàng nhìn sang Phạm Sùng Thanh. Bọn họ lo lắng hắn gặp mặt huynh trưởng của kẻ thù thì lại đỏ mắt, làm chuyện nóng nảy gây khó dễ.
Kết quả là Phạm Sùng Thanh vẫn không bực bội, hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Tứ lang một cái với sự chán ghét như hồi trước. Lúc này Cố Tứ lang lại làm một tư thế không sợ bị đánh mà ghé người gần sát lại về phía Phạm Sùng Thanh mà cười nhạo: “Phạm Sùng Thanh, mặt ngươi cũng không biết ngượng là gì nha.”
Phạm Sùng Thanh thẹn quá hóa giận, một chưởng chụp lấy tay Cố Tứ lang rồi cả giận nói: “Cố Phong Úy, ngoại trừ Ngũ đệ ngươi ra thì ngươi đừng tưởng ta không dám đánh ngươi.”
“Các ngươi ở chỗ này bịa đặt lời đồn về Cố gia ta, ta còn chưa có tức lên thì ngươi bực bội cái gì?” Cố Tứ lang ngồi xuống cùng bàn với bọn họ, “Ai nói Ngũ đệ ta không làm quan? Sang năm hắn còn muốn tham dự khoa khảo kia kìa.”
Phạm Sùng Thanh kinh ngạc nói: “Ngũ lang còn muốn tham gia khảo thí? Không phải chỉ cần trực tiếp kêu Quốc công an bài cho hắn thì sẽ đạt được sao? Ngay cả khi hắn ta có được thứ hạng trong kỳ thi của triều đình thì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, còn không bằng nhờ Quốc công an bài cho chỗ tốt.”
Cố Tứ lang xua tay nói: “Phụ thân ta nói sau này sẽ không quản con đường làm quan của Ngũ đệ nữa.”
Mọi người nghe vậy thì im lặng rồi đều nhăn mặt nhìn nhau.
Quốc công phủ tranh đấu quả nhiên rất kịch liệt. Cố Quốc công tìm mọi cách chiếu cố Cố Tứ lang nhưng lại chẳng quan tâm đến Cố Ngũ lang.
Lời đồn đãi quả nhiên là sự thật!
Cố Tứ lang thấy thần sắc bọn họ không đúng thì líu lưỡi nói: “Đều suy nghĩ đâu đâu! Trước đó vài ngày phụ thân ta còn mua một chồng sách mới cho đệ đệ ta làm cho hắn mừng rỡ như điên, hai ngày nay đều tự nhốt ở trong phòng đọc sách, có thể nói là mất ăn mất ngủ. Quan hệ trên dưới ở trong Cố gia ta rất tốt, không cần chư vị nhọc lòng lo lắng.”
Mọi người không tin.
Mặc dù Cố Tứ lang thật lòng cho rằng như vậy nhưng cũng không có nghĩa sự thật là như thế. Hắn là một vị nhi tử được thiên vị nên không nhận thấy được sự bất công của phụ thân mình, nên mới có thể cho rằng việc đó là bình thường.
Phạm Sùng Thanh hỏi: “Ngũ lang hôm nay cũng ở trong nhà sao?”
“Hôm nay không có.” Cố Tứ lang nói, “Ngũ đệ đọc sách quá mức chú tâm nên cả hai ngày nay đã tiều tụy không ít, khi nói chuyện cũng không có sức lực. Phụ thân kêu ta dẫn hắn ra ngoài đi tới đi lui nên ta mới dẫn hắn tới nơi này gặp người. Sợ trong tiệm có mấy tên gia hỏa không có anh mắt nên ta đi vào trước nhìn thử xem. Lúc này hắn vẫn còn ở dưới lầu đó.”
Mọi người chạy tới ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, không biết từ khi nào mà ngoài cửa lại có thêm một người thanh niên gầy yếu mặc một bộ đồ trắng. Hai tay người nọ rũ bên người, không có việc gì làm nên xoay đầu quan sát hai bên.
Phạm Sùng Thanh vui mừng nói: “Kêu hắn đi lên đây đi!”
Các vị tiểu đệ thấy mặt hắn lộ vẻ vui sướng thì rốt cuộc mới tin việc hắn chưa có đánh nhau với Cố Phong Giản.
Làm gì có người bị đánh nào có thể vui mừng khi nhìn thấy kẻ thù mình như vậy chứ?
Cố Phong Úy thấy vậy thì hướng về phía dưới hô một câu: “Ngũ đệ! Đi lên lầu hai đi!””
Người phía dưới đường ngẩng đầu, sau đó chậm rãi đi lên.
Mấy người đang cười nói chờ hắn thì cách đó không xa có mấy vị khách đứng dậy muốn xuống lầu. Lúc đi ngang người bọn họ thì cố ý nói lớn tiếng: “Cố Phong Giản? Cùng lắm thì chỉ là một kẻ ra vẻ thanh cao, mua chuộc danh tiếng, vậy mà cũng được các ngươi lấy lòng. Cố Phong Úy thì cũng thôi đi, vậy mà có cả Phạm Sùng Thanh nữa, ngươi không sợ hủy hoại sự anh minh của phụ thân mình sao?”
Lúc trước đám người này ngồi ở trong góc nên khi Cố Phong Úy đi lên cũng không có chú ý đến bọn họ. Chờ cho đến khi thấy rõ là ai thì sắc mặt hắn trong nháy mắt đã tối sầm đi.
Đám người Phạm Sùng Thanh cũng lộ vẻ mặt không vui, trong mắt tràn ngập hai chữ “Đen đủi”.
Con cháu tuổi trẻ của quan lại trong kinh thành này tất nhiên không chỉ có những người thuộc hai phe của Cố Phong Úy và Phạm Sùng Thanh. Còn có một đám người tương đối nổi danh, lấy Quý Vũ Đường là người cầm đầu.
Quý Vũ Đường vẫn luôn xem hai nhóm người bọn họ chính là vòng tròn của những kẻ quần là áo lượt*, còn nhóm của mình với các huynh đệ khác là những người tài tuấn. Khác với hai người bọn họ, Quý Vũ Đường đã sớm chuẩn bị để tiến vào con đường làm quan, hắn làm việc khôn khéo, cả người trơn như đổ mỡ.
*Quần là áo lượt: kẻ sống giàu sang, chỉ biết ăn chơi. (Từ điển việt ghi là lượt chứ không phải lụa như mọi người hay nghĩ.)
Nhìn từ góc độ chán ghét Quý Vũ Đường mà nói thì Cố Phong Úy và Phạm Sùng Thanh vẫn ở cùng trận doanh với nhau. Bọn họ nhất trí trong hành động và thái độ kiên quyết với hắn.
Chủ yếu bởi vì đám người trong nhóm này hay nghếch mũi xem thường người khác, mở miệng ra nào là “Khố lụa chẳng chết đói – Mũ nho thường tội thân”[1] , “Bất học vô thuật, ám vu Đại Lý”*[2], “Quần là áo lượt, chơi bời lêu lổng”…Nhưng có lẽ hắn đã quên chính bản thân mình cũng là kẻ ăn chơi trác táng rồi sao?
*Bất học vô thuật, ám vu Đại Lý: không có học vấn và không có bản lĩnh làm việc, sẽ làm hại đến Đại Lý.[2]
Tuổi còn trẻ mà sao có thế chua ngoa như vậy được cơ chứ?
Thời điểm Tống Sơ Chiêu đi lên thì nghe được những lời này.
Nếu như nghe được câu này mấy ngày trước thì có lẽ nàng bực bội một cách có lịch sự một chút. Nhưng mà bởi vì bức bách ở nhà đọc sách mấy hôm nên một tí sức lực cũng không có.
Hôm nay khó được Cố Tứ lang đưa nàng ra bên ngoài đi lại nên nàng không muốn phạm phải một sự sai lầm nào. Dù sao nguyên nhân được Cố Quốc công tâm sự đêm khuya lần trước đều do lần nàng ngộ thương Phạm Sùng Thanh.
Nàng không thể lại gánh lấy kết quả thảm thiết như vậy lần thứ hai.
Phạm Sùng Thanh ở bên cạnh bị chọc giận nên cười lạnh và nói: “Hôm nay tửu quán thật sự náo nhiệt.”
Quý Vũ Đường vừa đi xuống dưới vừa nói: “Ngày xưa cũng náo nhiệt như vậy nhưng mà chúng ta khinh thường nói chuyện với các ngươi thôi.”
“Không biết hiện tại ai lại vội vàng đi lên nữa.”
“Nhưng mà chúng ta không thể chịu nổi kiến thức thiển cận của những người này, nghe thật buồn cười.”
Cố Tứ lang cao giọng nói: “Sợ là người nào đó đố kỵ tài danh bên ngoài của Ngũ đệ ta nên đành phải bất lực mà tức giận rời đi.”
Tống Sơ Chiêu chính diện đối mặt với Quý Vũ Đường. Hai bên kẻ đứng trên người đứng dưới cầu thang, chặn đường đi của mọi người.
Quý Vũ Đường không chịu nhượng bộ, làm bộ muốn đánh về phía nàng. Mí mắt của Tống Sơ Chiêu cũng không nâng mà chỉ duỗi tay nhanh chóng ấn vào bả vai hắn một cái, thuận thế đẩy về phía bên cạnh.
Quý Vũ Đường ngây người, thân thể không nghe theo khống chế mà nghiêng qua một bên. Chờ một lần nữa đứng thẳng người thì Tống Sơ Chiêu đã đi xuyên qua hắn.
Hắn quay đầu nhìn nhưng lại không muốn trở lại tìm Tống Sơ Chiêu gây phiền toái, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Cố Tứ lang tiến lên nói: “Không cần để ý tới bọn họ.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta cũng không nhớ rõ bọn họ là ai.”
Phạm Sùng Thanh cười to: “Không nhớ rõ thì cứ không nhớ rõ đi! Hắn cũng không phải là người quan trọng gì! Đừng để bọn họ quấy nhiễu tâm tình của chúng ta.”
……………….
Hôm nay tan triều, Cố Quốc công và Ngự sử công cùng nhau đi ra từ trong cung.
Tay áo dài của Ngự sử công phất lên trong không khí, ông ấy duy trì một đường im lặng nhưng rốt cuộc vẫn nói: “Cố Quốc công này, Bệ hạ hai ngày trước hỏi ta nếu như Ngũ lang nhà ông thật sự vào trong triều làm quan thì nên an bài tới chỗ nào. Ông có ý tưởng gì hay không?”
Cố Quốc công nói: “Ta cũng không biết, Ngũ lang còn chưa nói cho ta.”
“Ừ.” Ngự sử công trầm ngâm một lát, nói, “Ngũ lang nhà ông xác thật có tài nhưng mà đạo làm quan không đơn giản như vậy. Nếu như nó muốn trà trộn vào chốn quan trường thì không thể nào thiếu được sự giao tiếp với đồng nghiệp.”
Cố Quốc công nói: “Hôm nay ta có kêu Tứ lang dẫn nó đi ra ngoài một chút, sẵn tiện kết bạn với những bằng hữu cùng thế hệ rồi.”
Ngự sử công cười nói: “Nhậm chức ở Ngự sử đài cần phải có sự suy tính rất nhiều. Trí tuệ nên rộng lớn, mưu trí phải linh hoạt, xử sự nên giản lược, tốt nhất nên không có tâm tư ham muốn…”
Nếp nhăn trên mặt Cố Quốc công biến động, vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc, ánh mắt vốn dĩ đã rất lạnh lùng nghiêm nghị giờ trở nên càng thêm sắc bén.
Đây có phải là ghét bỏ Ngũ lang nhà ông không?
Đừng nói Ngự sử đài ngươi không muốn, Ngũ lang nhà ta còn không thèm vào đâu.
Chỉ nói về những điểm trên thì Ngũ lang nhà bọn họ có chỗ nào không làm được? Nếu theo ý của ngươi thì không ai có thể làm tốt hơn mới đúng.
Ngươi giữ chức Ngự sử công nhiều năm như vậy mà còn bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác, ngay cả đánh giá về một người trẻ tuổi cũng không chuẩn xác như vậy, đúng là già rồi nên hồ đồ.
Sẽ có một ngày ngươi hối hận!
Sự bất mãn của Cố Quốc công đối với Ngự sử công tầng tầng lớp lớp dâng lên ở trong lòng, rồi được biểu hiện cụ thể bằng ánh mắt trừng trừng vào ông ta.
Ngự sử công: “…” Vì sao lại không thể nói chuyện bình thường được, hiện tại muốn ông làm sao bây giờ?
Ông cũng rất sợ hãi mà.
Cố Phong Giản tuổi còn trẻ nhưng đã hai lần từ quan. Mà cả hai lần này đều làm trong lòng ông run sợ.
Ông ấy không ngờ rằng Cố Phong Giản có khả năng vượt mức quy định, dùng quyền của Ngự sử đài mà tố giác một đám quan viên; cũng không ngờ rằng Cố Phong Giản lại làm việc mơ hồ, chưa làm được hai tháng đã lắc mình, bỏ của chạy lấy người.
Đặc biệt là sau lưng Cố Phong Giản còn có Quốc công và Cố phu nhân. Hai người bọn họ mà chất vấn thì thần tiên cũng phải run rẩy. Lần này biết Bệ hạ cố ý nhét người vào Ngự sử đài, ông phát sầu muốn chết.
Ngự sử công bị Quốc công khiển trách không một tiếng động thì cả người ông không khỏe, ông ta đang nghĩ làm sao có thể thoát thân thì chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào, ông ta lập tức nói: “Vì sao trên đường lại ầm ĩ như vậy? Hay là chúng ta đi qua nhìn xem?”
Cố Quốc công tiếp tục trừng ông ta.
Ngự sử công làm bộ không biết, ông cứng rắn đi về phía bên kia.
Bên đường có một đám người ồn ào nhốn nháo, không biết đang tranh cãi cái gì.
Có nữ tử đang khóc, có nam tử tê liệt ngã xuống mặt đất, còn có một đám con cháu phú quý còn trẻ đang đứng ở giữ một đám người, bị người dân quở trách.
Người bị vây quanh trùng hợp lại là một người mà Ngự sử công nhận biết.
“Quý gia công tử? Ta nhớ hình như kêu là Quý Vũ Đường?” Ngự sử công giới thiệu với người đang đứng kế bên người mình, “Người này không tồi, tuy rằng lúc làm việc vẫn còn non nớt nhưng coi như chu đáo. Dựa vào tuổi tác và những chuyện nó đã trải qua thì có thể nói là người có tương lai.”
Khuôn mặt gỗ của Cố Quốc công vẫn nghiêm nghị, không trả lời.
Ngự sử công tự làm mình mất mặt, ông ta lại nhìn một vòng trong đám người rồi nói: “Đó không phải là Tứ lang và Ngũ lang nhà ông sao?”
Cố Quốc công rốt cuộc buông tha ông ta, nhìn về phía đối diện.
Hai nhi tử của ông đang đứng cùng với đám người ở phía trước, cúi đầu nói gì đó với những người xung quanh, hẳn là không có liên quan gì đến việc này.
Phạm Sùng Thanh vây xem, nhịn không được vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Quý Vũ Đường, ngươi cũng có hôm nay sao?”
Quý Vũ Đường gấp đến độ sắc mặt nóng lên, hắn lớn tiếng cãi cọ nói: “Ta nói đây là mưu hại, hai người này rõ ràng có chuẩn bị mà đến!”
Không biết người nào kêu la: “Chứng cứ vô cùng xác thực ngươi còn ngụy biện cái gì? Chuyện này sáng tỏ như ban ngày, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, đều có thể làm chứng!”
Vòng tròn vây quanh bọn họ bắt đầu được thu nhỏ lại, có người đang âm thầm gây xích mích, dẫn đến việc người qua đường càng thêm táo bạo, xô xô đẩy đẩy như muốn ra tay.
Mắt thấy tình hình muốn trở nên nghiêm trọng, Ngự sử công đưa một ánh mắt về hướng Cố Quốc công, hai người chuẩn bị tiến lên chủ trì đại cục.
Ngự sử công còn chưa lên tiếng thì một giọng nam vang lên từ trong đám đông: “Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Yên lặng đi.”
Giọng nói vang lên có lực, tràn đầy sự uy nghiêm.
Cước bộ của Ngự sử công dừng lại một chút thì phát hiện Cố gia Ngũ lang đã đứng dậy.
Tống Sơ Chiêu đi đến chính giữa, chắn phía trước người Quý Vũ Đường.
Hai ngày nay nàng đã gầy hơn một ít, đặc biệt sau hai ngày đọc sách thì tinh thần và thể xác đều vô cùng mệt mỏi, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt. Thế nhưng đôi mắt lại trong suốt và sáng ngời, mang theo thần thái kiên định, dáng người cao ngất, quả thật làm cho người khác không dám xem thường.
Nàng đứng đối diện với đám đông đang xao động, không rụt rè chút nào mà nhìn mọi người: “Bên nào cũng cho mình đúng. Có người nói nhìn thấy nhưng lại có người không thấy, vậy nên vô tội hay có tội thì chờ một lát sẽ rõ ràng. Trước khi kết luận được đưa ra, lời khai của mọi người vẫn để ngỏ! Nếu như chư vị thật sự là những người muốn chính nghĩa thì nên duy trì sự bình tĩnh của mình đợi thêm một chút nữa.”
Quý Vũ Đường đầu tiên bị người vu oan, sau đó lại chịu mọi người chỉ trỏ, trong lòng hắn vừa tức vừa vội.
Thế nhưng việc này lại liên quan tới hắn nên mọi người không chịu nghe hắn giải thích. Hắn biết rõ mình đã bị người ta ám hại nhưng lại không có đường chối cãi nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình sẽ ăn thiệt thòi. Lúc này lại thấy Tống Sơ Chiêu chủ động đứng ra thì trong giọng nói hiện ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi…”
Tống Sơ Chiêu không quan tâm đến hắn, nàng chỉ vào một nam tử trong đám người rồi nói: “Mới vừa rồi là do ngươi kêu đúng không? Ta có thể hiểu rằng ngươi ghét ác như thù, tính tình bộc trực. Song, quan phủ còn chưa có tới mà những người này lại không có ý chạy trốn, thì ngươi chờ một lát thì có ngại gì đâu? Không bằng để ngươi làm chứng, đi đến chính giữa đây. Còn những người còn lại thì đều lui lại ba bước, không nên rời khỏi vị trí để tránh va chạm. Lúc ấy lại có người bị thương thì không thể giải thích được.”
Vốn Cố Tứ lang không muốn quan tâm đến chuyện này nhưng thấy đệ đệ mình đã nhúng tay vào, lại lo lắng hắn sẽ có chuyện nên chỉ có thể bước ra khỏi hàng, giúp hắn duy trì trật tự.
Đám người Phạm Sùng Thanh cũng tiến lên hỗ trợ, nỗ lực ngăn cách quần chúng.
Cảnh tượng rốt cuộc cũng có thể ổn định xuống.
Người bên cạnh Quý Vũ Đường lôi kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Quý công tử, lúc trước chúng ta còn…còn khắc khẩu với Cố Ngũ lang, làm sao hắn sẽ nhiệt tình giúp chúng ta chứ? Không lẽ lại có âm mưu gì sao?”
Quý Vũ Đường mím môi, liếc mắt khiển trách người kia.
Bởi vì đi đến gần nên Tống Sơ Chiêu nghe thấy được, nàng bị người nọ chọc tức nên cười nói: “Ta không muốn so đo với các ngươi vậy mà các ngươi lại lấy lòng tiểu nhân mà đi đo lòng dạ ta?”
Vốn dĩ Cố Tứ lang không vui nên khi nghe vậy thì trầm giọng nói: “Thì ra là như thế, Ngũ lang, đệ quan tâm đến bọn họ làm cái gì? Kêu mọi người đánh cho bọn họ một trận, dù sao người sốt ruột không phải là đệ.”
Hắn nói nghiêm khắc như vậy thì người nọ sợ hãi, hắn đành hậm hực ngậm miệng.
Quý Vũ Đường muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Phạm Sùng Thanh cũng không muốn tha cho món nợ này. Hắn chen tới chỗ bên cạnh Tống Sơ Chiêu rồi căm giận bất bình nói: “Cố Ngũ lang, chúng ta che chở bọn họ làm cái gì? Ngươi cũng đừng quên chuyện lúc trước hắn chế nhạo ngươi! Chờ sau khi cửa ải trước mắt này qua đi thì bọn họ cũng như cũ không nhớ được ngươi đã tốt như thế nào đâu.”
Quý Vũ Đường cấp bách nói: “Ta làm sao…”
Phạm Sùng Thanh: “Ngươi câm miệng!”
Tống Sơ Chiêu lắc đầu nói: “Thôi, hắn cũng không làm cái gì đến ta. Việc nào ra việc đó, ta không thể nào vì hắn không thích mình nên trơ mắt nhìn hắn bị người ta vu oan ẩu đả. Mùi vị bị người khác hãm hại không dễ chịu gì; cảm giác bị lời đồn quấy nhiễu cũng không thể nào chịu nổi. Chúng ta làm người không nên như thế.”
Phạm Sùng Thanh sâu sắc rung động, hắn khâm phục tự đáy lòng nói: “Cố Ngũ lang này, ngươi thật sự là người rộng lượng nhất mà ta từng biết!”
……………
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu đệ Phạm Sùng Thanh: Quốc công quả nhiên bất công cho Cố Tứ lang *chỉ chỉ trỏ trỏ*
Cố Tứ lang:?? Có phải ta còn chưa đủ hèn mọn không?Chú thích
[1] Bản gốc trích từ hai câu thơ trong bài Tặng Vi tả thừa trượng củ Đỗ Phủ:
“Hoàn khoá bất ngã tử,
Nho quan đa ngộ thân.”
Bản dịch của Nhượng Tổng:
“Khố lụa chẳng chết đói
Mũ nho thường tội thân”
Link xem cả bài thơ: thivien.net/Đỗ-Phủ/Phụng-tặng-Vi-tả-thừa-trượng-nhị-thập-nhị-vận/poem-LHzRT_2tYsZxedOAYTvWlg
[2] “Bất học vô thuật, ám vu Đại Lý” được trích trong Hán thư – Hoắc Quang Kim Nhật Đê truyện (汉书 – 霍光金日磾传) của Ban Cố viết. Đây là quyển số 68 trong cả tác phẩm Hán thư. Câu nói này được xuất hiện khi nhà sử học gia Ban Cố đánh giá công tội của Hoắc Quang, chỉ ra Hoắc Quang thiếu sự quản giáo trong nhà, quá mức khoan dung, phóng túng, cho nên mới gây ra kết cục bi thảm. Ban Cố còn nói đó là do bởi Hoắc Quang bất học vô thuật, không biết duyên cớ đạo lí lớn.
Link về giải thích hoàn cảnh câu nói xuất hiện: chuonghung.com/2017/09/dich-thuat-bat-hoc-vo-thuat-thanh-ngu.html
Link về tác phẩm đồ sộ Hán thư: vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A1n_th%C6%B0
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]