Phạm Sùng Thanh nhớ tới vẻ mặt âm u của Cố Quốc công ngày hôm ấy, lại lo lắng về việc liệu Cố Ngũ lang có bị đánh đập dã man sau khi trở về nhà hay không, nên hắn chọn một ngày để đi thăm huynh đệ mới kết giao của mình.
Phạm Sùng Thanh tự mình đi đến Cố phủ làm cho Tống Sơ Chiêu không thể không thấy. Cố Tứ lang thấy thế cũng đi tới đây vì lo lắng Phạm Sùng Thanh nói không giữ lời.
Ba người ngồi nghiêm túc ở phòng khách. Ngươi trừng mắt với ta, ta ngóng nhìn về phía người kia, còn người nọ lại uống nước thật bình tĩnh.
Phạm Sùng Thanh nhìn từ trên xuống dưới để xác nhận lại một lần, rồi mới gật đầu yên tâm.
Xem ra Cố Quốc công còn có chút tình người, đánh người nhưng cũng không làm người ta mất mặt. Đương nhiên cũng có thể là ông ấy không đánh mà dùng đến biện pháp khác. Chẳng hạn như cho nhịn đói, chép sách, quỳ ở từ đường, hay mấy thứ linh ta linh tinh như vậy.
Cố Tứ lang chịu đựng không được, hô lên: “Phạm Sùng Thanh, tóm lại thì ngươi đến đây làm gì? Lúc này lại nhìn chằm chằm vào người Ngũ đệ ta, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn đấy.”
Phạm Sùng Thanh chuyển hướng về phía Cố Tứ lang, không nhịn được mà tỏ vẻ ghét bỏ: “Có gì mà ghê tởm? Sao đầu óc ngươi lại đen tối như vậy? Ngũ lang này, phụ thân ngươi có khó chịu với ngươi vì chuyện Quý Vũ Đường không đó?”
Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện thì Cố Tứ lang lại giành nói trước: “Ngũ đệ ta có làm sai cái gì mà lại làm phụ thân xử lý cơ chứ?”
Phạm Sùng Thanh: “Cái này ngươi nên hỏi phụ thân mình mới phải.”
Cố Tứ lang ngạc nhiên nói: “Chính ngươi bịa ra mấy chuyện này, giờ lại muốn ta tự đi hỏi phụ thân của mình?”
“Hai người các ngươi thôi nào.” Tống Sơ Chiêu cắt lời bọn họ, “Không biết hôm nay ngươi tới chơi là có chuyện gì không?”
Phạm Sùng Thanh cười một cái, nói: “Là vì vụ án của Quý Vũ Đường đã có kết quả, ta nghĩ Ngũ lang sẽ quan tâm cho nên cố ý đến đây nói cho ngươi biết.”
Năng suất của nha môn cũng còn mau, chủ yếu cũng vì hai người kia không còn sự tự tin để ngụy biện. Nha dịch mới đe dọa một phen, thậm chí còn chưa đụng đến các biện pháp tra khảo, thì mấy người đó đã chịu thú nhận hết thảy. Không khác gì dự đoán, tính thêm với số ít người đương quan sát lúc đó, bọn họ đều là đồng lõa.
Phạm Sùng Thanh chống một tay lên bàn thấp, hắn hỏi một cách bí ẩn: “Ngươi có biết người đứng sau lưng hãm hại Quý Vũ Đường là ai không?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Làm sao ta lại biết được?”
Cố Tứ lang ghét bỏ nói: “Ngũ đệ ta cũng không có hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tang-bat-lo/2371627/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.