Chương trước
Chương sau
[Ha ha ha còn có thể thế này á?]
[Xin lỗi lần đầu tiên tôi thấy kiểu ép vợ bao nuôi chính mình thế này.]
[Nghe nói em không đủ điều kiện bao nuôi anh? Vậy anh sẽ biến em thành phú bà.]
[Hu hu hu tôi thiếu tiền sao? Tôi chỉ thiếu một chàng trai bao!]
[Lần trước ai bảo Khương Sơ yếu ớt cút được rồi đấy. Tình thú của người yêu nhau đừng có hỏi, câu trả lời chính là cẩu lương.]
[Họ ở chung ngọt ngào ghê, yêu thương nũng nịu.]
“Này, đi xuống.” Khương Sơ đập nhẹ tay anh, “Anh chưa ăn cơm mà, để em đi hâm lại thức ăn.”
“Sau đó…” Anh nghiêng mặt, hơi nóng phả vào cổ cô, “Em đút anh ăn à?”
Cô cạn lời, “Anh đi bệnh viện xong biến thành tàn phế luôn mà?”
“Ừ, tàn phế cấp quốc gia số mười.”
Cứ tưởng rằng cô sẽ mềm lòng nào ngờ Khương Sơ gian xảo cười, “Nếu anh đã vô dụng thế thì vào thùng rác thôi.”
Hứa Đình Thâm bò xuống khỏi người cô, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trúc. Trước khi hết buổi quay nhân viên công tác thông báo nhiệm vụ ngày thứ hai của bọn họ. Ngày mai sẽ trông cháu trai giúp bà Trương trong thôn.
Khương Sơ nghe xong đũa trên tay cũng dừng lại, cô không thích trẻ con lắm, nghĩ đến cảnh đứa trẻ la hét ầm ĩ là thấy đau đầu. Cô cắn môi, quay về sau nhìn người nào đó vốn đã bị cô vứt vào thùng rác.
“Sao thế?”
Cô thử dò hỏi, “Anh có thích con nít không?”
Hứa Đình Thâm biết cô có ý gì, “Rất thích.”
Mắt Khương Sơ sáng lên, vừa định nói “tốt quá rồi”, người nào đó ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói tiếp, “Anh chỉ thích đứa trẻ, là em.”
“…” Ai là trẻ con chứ!
Khương Sơ bất mãn, trợn tròn mắt nhìn anh.
Hứa Đình Thâm giả ngu, “Em sinh anh cũng thích.”
Khương Sơ bị sặc, ho đến kịch liệt đến mức mặt đỏ bừng. Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, “Ai muốn sinh con cho anh.”
Để bớt lúng túng, Khương Sơ bưng ly nước lên uống một ngụm
“Được, không sinh.” Hứa Đình Thâm véo cái má mềm mại của cô, “Một mình em cũng đủ mệt rồi.”
“???” Khương Sơ trợn tròn mắt, cô có làm gì đâu, lúc nào cô cũng ngoan mà.
Không đúng, cô không phải con nít!
Hứa Đình Thâm đáng ghét, lại đào hố để cô nhảy vào.
Khương Sơ giơ nắm đấm lên, “Bây giờ em cực kì muốn bạo lực gia đình.”
Anh bị chọc cười, “Ngay trước mặt nhiều người như thế em còn nói muốn bạo lực gia đình, em đang muốn thăm dò luật pháp đấy à.”
“Hừ”
Cơm nước xong xuôi, Hứa Đình Thâm lại bị nàng dâu nhà mình hối lên giường, “Anh đi lên giường nằm trước đi.”
Hứa Đình Thâm nghe thế liền tắt camera đi, sau đó nghe lời cô vợ nhỏ nhà mình ngoan ngoãn lên giường nằm. Khương Sơ nhìn thấy mấy tấm thẻ thì ném lên người anh, kiêu ngạo trời đất nói, “Bao nuôi anh em cứ cảm giác mình là người bị thiệt.”
Hứa Đình Thâm cười nhạo cô, “Em cầm số tiền này ra bên ngoài có tìm được ai đẹp trai hơn anh không?”
Khương Sơ: “…”
“Đẹp trai lại có vóc người tốt như anh?”
“…”
“Vóc dáng tốt lại còn có cuộc sống hoàn mỹ như anh nữa?”
Khương Sơ trợn tròn hai mắt, tai bỗng dưng đỏ bừng, “…”
Lưu manh!
Ngày thứ hai phải đi trông trẻ, cả ba đội đều có nhiệm vụ giống nhau. Hai đôi đã có con thì rất thành thạo, dỗ bé vui vẻ không khóc không quấy. Còn cặp Lận Văn Đống và bạn gái thì sứt đầu mẻ trán với em bé.
Tình huống bên Khương Sơ cũng không đến nỗi nào, chưa đến mức tệ hại như trong tưởng tượng của cô.
Hứa Đình Thâm đi qua tiệm tạp hóa vắng vẻ nào đó mua một cái thổi bong bóng sau đó về chơi tiếp với cô bé.
Khương Sơ thực sự không hiểu, người đàn ông nhìn bề ngoài trưởng thành sao lại có thể chơi cái trò chơi ngây thơ này được, cô trêu ghẹo, “Hứa Đình Thâm anh mấy tuổi rồi, lại còn chơi thổi bong bóng.”
Anh cong môi, không đứng đắn dựa vào ghế, “Trong nhà cũng có một đứa trẻ, không còn cách nào.”
Nói xong, anh rời tầm mắt lên người Khương Sơ, cô nắm chặt tay, tự cho là hung dữ lườm anh nhưng lại không biết trông cô càng dễ thương hơn.
Khương Sơ nghĩ thầm, quá tam ba bận rồi, anh mà còn nói cô là trẻ con nữa cô sẽ trở mặt.
Một lát sau người xem mới kịp phản ứng.
[Đợi đã, hồi nãy Khương Sơ nói cái gì lại chơi thổi bong bóng?]
[Lần trước chính là Khương Sơ ở nhà Hứa Đình Thâm!]
[Thế là hai người đã gặp phụ huynh rồi sao? Phát triển nhanh quá đi]
[Trời ơi, nuốt không trôi lượng tin tức lớn như thế này.]
Khương Sơ chẳng hay chỉ vì một câu nói của mình mà làm bại lộ tất cả. Cô khom người trêu chọc mấy đứa trẻ, một cô bé nhỏ cười hì hì với cô, nhìn thôi trái tim cô cũng muốn tan chảy.
Thì ra trẻ con rất đáng yêu.
Khương Sơ vừa nghĩ xong thì đứa bé òa khóc, dọa cô giật mình, “Đình Thâm, bé con sao thế?”
“Có phải đói rồi không?” Hứa Đình Thâm buông vật trong tay xuống, “Hay tới lúc thay bỉm rồi?”
Vì phải giải quyết những thứ phiền toái này mà hai người bị xoay vòng vòng. Ý nghĩ trẻ con thật đáng yêu vừa mới nhú lên trong lòng Khương Sơ cũng mất sạch.
Chăm sóc trẻ con là loại chuyện có độ khó cực kỳ cao.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Khương Sơ thở phào nhẹ nhõm. Vợ chồng Thi Tử Mặc muốn mời mọi người ăn cơm, Khương Sơ đương nhiên đi ăn, cô nhớ thương đồ ăn ngon của thầy Thi lâu rồi, cô lôi kéo Hứa Đình Thâm đến nhà Thi Tử Mặc.
Khương Sơ kéo kéo cánh tay anh, “Hứa Đình Thâm…”
“Hử?”
Thật ra cô muốn nói về sau mình không sinh con được không. Khương Sơ là tuýp người sợ có sự thay đổi, giống như lúc trước cô không dám cùng anh kết hôn vậy. Cô sợ sau này tương lai khi có con, giữa hai người sẽ có sự thay đổi lớn.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Đình Thâm. Ánh đèn đường màu cam hắt lên gò má anh tạo một lớp viền vàng.
Lời đã bên môi, đột nhiên cô nghĩ đến cảnh Hứa Đình Thâm kiên nhẫn dỗ bé gái, dịu dàng như mặt hồ tĩnh lặng khi nãy. Khi ấy chẳng cần ánh đèn huỳnh quang, anh đã chói sáng hơn bất cứ lúc nào.
Nếu Hứa Đình Thâm làm bố, chắc chắn anh sẽ là một người bố tốt.
Vì vậy Khương Sơ không nói nữa, tay siết chặt thành nắm đấm.
“Tiểu Khương Sơ, em vừa nghĩ gì thế?”
Cô đụng phải đôi mắt thâm thúy của anh, chột dạ nói, “Em có nghĩ gì đâu.”
Hứa Đình Thâm nhìn cô cái là biết cô lại làm chuyện xấu gì, anh híp mắt, nhéo mũi cô, “Có phải là có ý nghĩ không an phận với anh không hả.”
“Anh có thể nói chuyện khác không?”
Khương Sơ buông tay anh ra, đỏ mặt chạy đi.
Thi Tử Mặc làm ra một bàn thức ăn lớn, không thể không nói có thể cùng anh tham gia gameshow là diễm phúc. Sự sùng bái của Khương Sơ đối với anh ấy lại tăng thêm mấy phần.
Hứa Đình Thâm gắp thức ăn, trong lòng thì cười lạnh.
Phụ nữ ấy, nói cái gì mà mình là người trong lòng chứ, bây giờ lại bị thức ăn ngon của người khác bắt đi mất.
Mọi người cùng ăn cơm khó tránh khỏi việc nhắc về chuyện lúc trước, người này nói người kia nói. Ban đầu mọi người còn chưa thân thiết, nay lại tựa như người một nhà.
Chuyện Hứa Đình Thâm am hiểu nhất là phát cẩu lương, anh nghe mọi người nói xong, thoạt nhìn thờ ơ nhấp một hớp nước. Thật ra khóe môi anh đã cong đến độ giấu được.
“Tôi với Khương Sơ là thanh mai trúc mã.”
“?” Đã bị vạch trần còn tiếp tục nói phét?
Khương Sơ nghiêng đầu trừng anh, người xem thì được một phen cười điên.
[Hứa Đình Thâm nằm mơ không muốn tỉnh à?]
[Fan dùng tên “Một giấc mộng bay lên trời”, giờ phút này nhường lại cho thầy Hứa.]
[Có phải Hứa Đình Thâm cảm thấy tất cả mọi người đều không lên mạng nên tiếp tục mang danh thanh mai trúc mã kia ra lừa gạt mọi người không.]
Trong phút chốc trên mạng xuất hiện meme của Hứa Đình Thâm cùng dòng chữ, “Tôi và vợ là thanh mai trúc mã.”
Có cư dân mạng còn đổi thành, “Nằm mơ à? Còn bị vợ yêu vạch trần nữa kìa.”
Nhưng Hứa Đình Thâm vẫn còn chưa biết sự nghiệp nằm mơ của mình bị bạn trên mạng cười nhạo, anh thấy Khương Sơ trừng mình thì không thể làm gì khác ngoài đổi lời giải thích, “Chúng tôi là bạn cấp ba, khi đó đã thích nhau rồi.”
Ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người phóng đến, Khương Sơ chỉ cảm thấy nghẹn thở, nhưng cô không giải thích mà chỉ cười giả lả nhìn Hứa Đình Thâm, cô muốn nhìn xem anh sẽ làm thế nào để tạo ra một câu chuyện đẹp.
“Nhưng chúng tôi không yêu sớm, yêu từ đại học đến tận bây giờ cũng đã được bảy năm rồi.”
Mắt thấy Hứa Đình Thâm càng nói càng hăng, Khương Sơ thực sự không nhịn được, “Anh nói thế mọi người lại tin thật.”
Mọi người đang mong chờ được nghe một câu chuyện cổ tích tình yêu xưa vô cùng cảm động, nghe cô nói vậy thì ngẩn ra: “Cậu đang nói linh tinh hả?”
“Có người như cậu sao?”
“Tất cả mọi người đều nói thật chỉ có cậu là lừa gạt cảm xúc của chúng tôi thôi.”
Hứa Đình Thâm muốn che ý cười ở khóe miệng nên mấp máy môi: “Thật ra là biết nhau từ cấp ba, lên đại học phải tính toán rất lâu mới lừa được cô ấy vào tay.”
Khương Sơ thấy anh đứng đắn hơn nên vào nhà bếp uống nước.
Hứa Đình Thâm cúi đầu nở một nụ cười, dường như đến cả lông mi cũng rất dịu dàng: “Khương Sơ vẫn luôn nghĩ cho tôi, cô ấy biết nếu tôi công khai chuyện tình cảm thì sẽ ảnh hưởng xấu đến việc sự nghiệp nên không cho công khai, vì không muốn làm tôi khó xử nên đã đứng lên bác bỏ tin đồn.”
Anh nói xong thì hơi xúc động, muốn che giấu nên khẽ cười: “Con người cô ấy một khi đã xác định với ai thì sẽ mang cả tấm lòng ra cho người đó, cho dù là đưa cả thế giới cho người ấy cũng được nhưng một khi đã buông tay thì cô ấy sẽ quay đầu rời đi không chút lưu luyến.
Thi Tử Mặc nhìn ra được tình cảm của hai người bọn họ rất sâu đậm: “Cậu chưa bao giờ cãi nhau với Khương Sơ phải không? Tôi thấy tính tình của hai người đều rất tốt.”
Tuy Hứa Đình Thâm thích trêu người khác nhưng ai cũng biết anh là người trọng nghĩa. Còn Khương Sơ thì càng không phải nói, như lời của Trần Niệm Niệm là do cô hay mềm lòng nên cô bé mới có thể tùy ý làm bậy.
Lận Văn Đống cảm thấy không thể thế được: “Cặp đôi nào mà chẳng có cãi nhau, tôi còn thường xuyên phải quỳ bàn giặt đây này.”
Cô gái bên cạnh khẽ cười: “Anh không bằng lòng à?”
“Bằng lòng, bằng lòng chứ.”
“Ừm, mâu thuẫn chắc chắn sẽ có chỉ có điều là ít hay nhiều thôi.” Hứa Đình Thâm đã vứt hết mặt mũi đi từ lâu rồi: “Hầu hết đều là Khương Sơ giả vờ tức giận, dỗ dành là được rồi. Nhưng thực sự chạm đến giới hạn của cô ấy thì…”
Ánh sáng trong mắt anh tối dần xuống, nghĩ đến lúc trước Khương Sơ dứt khoát chia tay thì khóe miệng lại chậm rãi nở nụ cười tươi: “Không biết xấu hổ đi nhận sai là được rồi.”
Liêm sỉ là cái gì? Có thể ăn được không?
Bởi vì Hứa Đình Thâm được gia đình rất chiều nên từ nhỏ muốn gì là được nấy, lòng tự trọng của anh cũng rất lớn nếu không chuyện chia tay lúc trước cũng không dễ dàng như vậy, anh cứ mãi chờ Khương Sơ hối hận nhưng đến cuối cùng người hối hận lại là anh.
Xa nhau vài năm anh đã chẳng cần mặt mũi nữa rồi.
Khương Sơ quay lại đúng lúc nghe được câu ấy: “Không biết xấu hổ? Anh cũng hiểu mình đấy chứ.”
Bé ngoan đã bị anh làm hư mất rồi, không khịa lại bạn trai vài câu thì không chịu được.
Hứa Văn Tinh cười nói: “Tình cảm của hai đứa tốt như vậy, thế định bao giờ kết hôn?”
Khương Sơ chột dạ đứng lên, Hứa Đình Thâm quay mặt sang một bên uống nước.
“Bọn em còn chưa tính đến chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên thôi, Khương Sơ muốn kết hôn lúc nào thì lúc đó kết.”
Hứa Đình Thâm muốn theo ý của Khương Sơ nhưng không ngờ lại bị cư dân mạng xuyên tạc.
[Ngoài miệng một kiểu sau lưng lại một kiểu thế mà mấy người còn không biết xấu hổ khen tình yêu cổ tích? Rõ ràng là Hứa Đình Thâm không định lấy Khương Sơ.]
[Nghe nói nhà Hứa Đình Thâm có điều kiện rất tốt, chắc là gia đình không thích Khương Sơ rồi.]
[Yêu đương mà không hướng đến mục tiêu kết hôn thì đều là đùa giỡn lưu manh cả. Bình thường Hứa Đình Thâm hay khoe ân ái chỉ là hình thức bên ngoài thôi, đến lúc thực sự phải chịu trách nhiệm thì lại chạy nhanh thôi.]
[Loại đàn ông như này đúng là không đáng tin cậy, lúc nào cũng nói yêu thương nhưng anh ta đâu có xứng với Khương Sơ.]
Chuyện yêu đương của một ngôi sao nam nếu làm không tốt thì rất dễ bị gắn cho cái mác tra nam, dĩ nhiên là Hứa Đình Thâm cũng không tránh khỏi.
Đương nhiên bây giờ Hứa Đình Thâm chưa biết chuyện này, anh chỉ biết là từ khi anh ở bên cô là anh đã thua trên tay cô rồi, vì thế nên chuyện kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng trong thâm tâm anh vẫn luôn muốn cô nhanh chóng trở thành người của mình.
Có lẽ là do chuyện chia tay năm đó đã tạo bóng ma trong lòng Hứa Đình Thâm nên cảm thấy kết hôn rồi thì cô muốn chạy cũng không được.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên lúng túng, Hứa Tinh Văn vội vàng mở miệng làm dịu bầu không khí: “Hai người vẫn còn trẻ nên không cần phải vội, còn rất nhiều thời gian yêu đương cuồng nhiệt. Tôi với Tử Mặc kết hôn rất sớm, sau khi kết hôn anh ấy thay đổi hẳn.
Hứa Tinh Văn giả vờ giận, Thi Tử Mặc cười dỗ cô ấy.
Khương Sơ cúi đầu kéo kéo quần áo Hứa Đình Thâm: “Thâm Thâm, thật ra em…”
Anh nắm chặt tay cô, bóng hàng mi dài so le không đều nhau, trêu tức cô: “Em vẫn muốn ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với anh à?”
Cô biết Hứa Đình Thâm làm như vậy là muốn giải vây cho cô nên bỗng không biết trong lòng có cảm giác gì.
“Sao anh lại nói thế, sau khi kết hôn thì không yêu đương cuồng nhiệt nữa à?”
Đêm hè khô nóng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngôi sao sáng lấp lánh, Khương Sơ nhất thời không phân biệt được những ngôi sao đó rơi vào trong mắt của anh hay là từ mắt anh chạy ra.
Bình luận trên mạng vẫn còn tiếp tục, một số cư dân mạng rảnh rỗi thích đào bới chi tiết từ đó hóng được không ít chuyện hay.
Còn có người nặc danh vạch trần nói Khương Sơ và Hứa Đình Thâm đã chia tay, từ khi ra mắt đến nay hai người hầu như không có liên quan gì đến nhau, thậm chí là đối địch nhau, thực tế tình cảm của bọn họ không bền chặt như thể hiện ở bên ngoài đâu, hơn nữa Hứa Đình Thâm trốn tránh câu hỏi đó không phải như lời giải thích mà là vì chột dạ.
[Khó trách khi đó Hứa Đình Thâm né tránh tất cả những nơi mà Khương Sơ xuất hiện, nhìn hai người như nước lửa không thể dung hòa ấy thì ra trước đây đã từng yêu nhau.]
[Chia tay xong quay lại sẽ không bền chặt như vậy đâu, rất có thể sẽ lại chia tay vì nguyên nhân cũ.]
[Làm ơn đừng có thổi phồng tình yêu cổ tích nữa, không phải thanh mai trúc mã cũng chẳng phải hai bên đều thầm thích nhau, tất cả chỉ là sự thổi phồng từ miệng của Hứa Đình Thâm mà thôi.]
Nhưng có chuyện quần chúng hóng hớt không biết, hai năm đó mỗi lần Khương Sơ khởi quay hay công khai hoạt động gì Hứa Đình Thâm đều để cho người mang hoa đi tặng cô ấy nhưng không để lại tên là vì muốn giữ lòng kiêu ngạo đáng thương cuối cùng của mình.
Liên Thắng thấy hình tượng trên mạng của Hứa Đình Thâm bị tổn hại vì sự kiện này mà sứt đầu mẻ trán, Lâm Kỳ nói: “Không phải anh Thâm còn có nick phụ hay sao, nếu không thì dùng cái đó đi?”
Một trợ lý khác là Sa Minh hít một hơi thật sâu: “Chị không sợ anh Thâm diệt khẩu à?”
Lâm Kỳ ho khù khụ, bình thường Hứa Đình Thâm không làm khó người khác nhưng đến khi anh nổi nóng thì đến Liên Thắng cũng không tránh được, cô phải từ bỏ ý nghĩ nguy hiểm đó thôi.
“Ừm nếu không thì tìm một người hay một blogger nặc danh nói chuyện quá khứ của hai người họ.”
Liên Thắng thấy chuyện này cũng được: “Vậy thì cô đi làm đi.”
Lâm Kỳ ngồi ở trên ghế sofa mở máy tính ra, vừa chuẩn bị gõ chữ thì đột nhiên dừng lại: “Anh Thắng, chuyện trước đây của Hứa Đình Thâm như thế nào?”
Quả thật cô không biết gì về chuyện cũ của Hứa Đình Thâm.
Tuy Liên Thắng biết được một số chuyện nhưng không biết đầy đủ, anh nghĩ nghĩ rồi đi tìm lại nick phụ mà Hứa Đình Thâm từng báo cho anh, sau đó mở mật khẩu điện thoại đưa cho Lâm Kỳ.
Hứa Đình Thâm đã sử dụng cái nick phụ này từ lâu cho nên có rất nhiều quá khứ và đương nhiên cũng có không ít lời cợi nhả.
Lâm Kỳ ngồi đến trưa đã viết được một bài văn hay lay động lòng người để đăng lên, ngày hôm sau khi Liên Thắng và Sa Minh đi làm, Liên Thắng hỏi: “Chuyện hôm qua cô viết xong chưa đấy?”
Sao lại còn chậm hơn cả sáng tác văn thế!
“Viết xong rồi viết xong rồi! Đã đăng luôn rồi!”
Lâm Kỳ vừa mới nói xong đến khi nhìn hot search của Weibo tí nữa thì ném điện thoại đi: “Wtf, sao nick phụ của Hứa Đình Thâm lại lên hot search!”
“Sao lại thế này?”
Bị người ta phát hiện ra rồi.
Lâm Kỳ trợn mắt nhìn sau đó phát run, khóc không ra nước mắt nói: “Anh Thắng, nick này là do anh like, không liên quan đến em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.