Dòng bình luận lạc hướng bị lôi trở lại. “Gần đây toàn xảy ra chuyện gì vậy? Ngày nào cũng đồn Hứa Đình Thâm có bạn gái, mấy người lấy chùy đập chết tôi đi.” “Hứa Đình Thâm mà thừa nhận thì tôi lập tức gọi chị dâu, còn không thừa nhận thì mấy người câm miệng giùm đi.” “Mùng một đầu năm kiên định ủng hộ couple, tôi có thể không kết hôn nhưng couple của tôi nhất định phải lấy nhau.” Khương Sơ vừa định lấy điện thoại di động ra lướt web thì thấy người bên cạnh căng thẳng nhìn cô, mắt cô híp lại, nghi ngờ hỏi: “Anh lại làm chuyện xấu gì đấy à?” Hứa Đình Thâm ra vẻ thoải mái sau đó nhẹ nhàng nằm xuống: “Những lời này hẳn là của anh mới phải chứ.” Tiếng điện thoại của hai người đồng thời vang lên. Khương Sơ xem điện thoại. Lật Diệp: “Em đang ở cùng Hứa Đình Thâm?” Khương Sơ: “Vâng.” Lật Diệp: “Em có biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để công khai chuyện tình cảm không?” “Em biết mà.” Lật Diệp thấy Khương Sơ có tinh thần giác ngộ như vậy thì vui mừng gật đầu, nhưng lại không hề biết hai người đang không cùng tần số. “Em biết là tốt rồi.” Khương Sơ gật đầu: “Đương nhiên là không thể công khai rồi, làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hứa Đình Thâm đấy.” “…” Suýt nữa Lật Diệp phun ra một ngụm máu tươi: “Chị đang nói là ảnh hưởng đến em ấy.” “Hả?” Khương Sơ không hiểu tại sao chuyện này lại có thể ảnh hưởng đến mình, cô vô tư phẩy tay: “Không sao, không sao đâu.” Lật Diệp: “…” Còn ở điện thoại bên kia, Hứa Đình Thâm không cần đoán cũng biết là của Liên Thắng gọi, đại diện bên này có phần bình tĩnh hơn. Liên Thắng: “Cảm ơn cậu.” Liên Thắng hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình không được cáu, không được cáu: “Cậu mang đến cho tôi một cái Tết vô cùng khó quên.” Hứa Đình Thâm: “Anh khách sáo quá.” Hứa Đình Thâm gửi lì xì cho anh, Liên Thắng còn tưởng đối phương làm vậy để mình nguôi giận, hào hứng mở ra, một đồng. “…” A. Hứa Đình Thâm che giấu ý cười bên khóe môi, Khương Sơ hoàn toàn không biết chuyện anh đã làm, cô mở máy thấy Trì Tinh đăng một chiếc ảnh tự sướng, ở dưới đều là bình luận chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Khương Sơ giật mình: “Nay là sinh nhật của Trì Tinh à? Em còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật tặng cho cậu ấy.” “Hửm?” Đối với việc vợ mình lại nhớ đến người khác thì Hứa Đình Thâm rất không hài lòng: “Không sao đâu, mỗi nhà một phần là được rồi, anh tặng rồi.” Một nhà… Khương Sơ cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên. Trong ảnh, Trì Tinh đeo một chiếc vòng cổ đắt tiền. “Sao tôi lại thấy chiếc vòng cổ này quen quen.” “Cậu nói thế làm tôi cũng thấy vậy.” Ngay khi Trì Tinh nghĩ họ đoán được cái vòng này là Hứa Đình Thâm tặng, sau đó cậu có thể khoe cậu là bạn bè thân thiết với Hứa Đình Thâm thì đột nhiên có một bình luận: “Hình như giống với vòng cổ của chó nhà Hứa Đình Thâm.” “Đúng… Đúng rồi, trước đấy tôi cũng từng thấy rồi.” “Giống thật, cũng là loại đấy mà. Ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi. Trì Tinh à, sao anh lại tranh dây xích với chó nhà Hứa Đình Thâm thế.” “Ha ha ha ha ha ha ha ha thật sự xin lỗi, tôi không nhịn được cười.” Trì Tinh bực bội, lập tức xóa bài trên Weibo, sau đó nở một nụ cười khó coi, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Hứa Đình Thâm: “Cậu là chó à?” “Không, tôi là bố cậu.” “?” Tôi khinh bỉ. Thoáng cái kì nghỉ Tết đã kết thúc, chờ đón Khương Sơ và Hứa Đình Thâm phía trước là lịch trình làm việc dày đặc. Vì lúc trước Khương Sơ chỉ tập trung quay phim nên bây giờ có ba bộ phim đang chiếu, chẳng những giữ được sức hút mà độ hot cũng được nâng lên. Trái lại, không biết tại sao Hướng Diệc cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy tài nguyên cũ, phim truyền hình đã công chiếu được ba tháng rồi nhưng lượng fan vẫn không thay đổi nhiều. Fan trước trào phúng Khương Sơ ăn bám Hướng Diệc bây giờ thấy Khương Sơ nhận được nhiều kịch bản tốt, nhận được lời mời làm đại diện thì ghen tị phát điên. Hết lần này đến lần khác tự an ủi bản thân là độ hot của anh nhà mình vẫn còn, chỉ là sau khi phim chiếu thì độ hot có giảm xuống tí thôi. Vốn dĩ sau khi hợp tác chấm dứt thì hai người cũng không cùng xuất hiện, nhưng cuối năm có không ít đài tuyền hình tổ chức lễ trao giải, trong đó có một đài mời Khương Sơ và Hướng Diệc. Nếu là đài truyền hình khác Khương Sơ sẽ không đi, nhưng nhà đài Quýt là một trong những đài có rating rất cao, cô không có lý do gì để từ chối, hơn nữa trong dàn khách quý được mời còn có diễn viên lão làng Hứa Kính mà cô luôn thần tượng. Đám fan cp biết được tin hai người cùng tham gia thì rất kích động. “Nhất định là vì Khương Sơ nên Hướng Diệc mới đến, tôi tin chắc luôn đấy.” “Hu hu hu hai người họ đã không đứng chung khung hình từ rất lâu rồi, rốt cuộc tôi cũng đợi được đến ngày này hu hu hu.” “Thật phấn khích, chỉ cần tôi còn sống thì họ sẽ còn đứng chung kung hình Khương Sơ ngồi trang điểm thì thấy Trần Niệm Niệm đứng bên cạnh không vui vẻ cho lắm, cô nàng bĩu môi: “Hừ hừ hừ hừ, bực mình thật đấy, không muốn nhìn Hướng Diệc một tí nào.” Khương Sơ hơi nhắm mắt, cười nói: “Vậy thì phải làm sao, nếu không thì em đâm mù mắt đi?” Trần Niệm Niệm lườm Khương Sơ: “Chị không còn là người chị dễ thương em yêu nhất nữa rồi.” Khương Sơ nghe xong thì rất nghiêm túc: “Vậy hả, Hứa Đình Thâm mà nghe được câu này chắc chắn sẽ ám sát em.” Trần Niệm Niệm nghe vậy muốn khóc thật to: “Tiểu Sơ Sơ, chị trọng sắc khinh bạn, em chăm sóc chị một thời gian dài như thế mà còn chẳng bằng một tên tró à?” “Em chăm sóc chị?” Khương Sơ nhíu mày, bắt đầu tính sổ với cô nàng: “Hồi em mới tới không cẩn thận mắc sai lầm, chị Lật Diệp muốn cho em nghỉ việc, chị nói giúp em xong để báo đáp chị em đã đập luôn cái cốc phiên bản giới hạn của chị.” Trần Niệm Niệm: “…” “Về sau cuối cùng em cũng hiểu chuyện, có một lần, chị mặc cái váy rất dài, chị không cho em nâng nhưng em cứ dứt khoát đòi nâng, cuối cùng thì tạo cho chị một cái lịch sử đen tối thê thảm…” Trần Niệm Niệm khóc thút thít, lấy tay bịt tai ngăn cản Khương Sơ: “Chị đừng nói nữa, Hứa Đình Thâm là quan trọng nhất, Hứa Đình Thâm là quan trọng nhất, đàn ông tốt như anh ta có thể gấp em mười lần.” Khương Sơ cười như không cười nhìn cô bé. Trần Niệm Niệm nói nhanh: “Không, là hai mươi lần, không thể tăng thêm nữa.” Khương Sơ thấy Trần Niệm Niệm như thế thì bật cười, đột nhiên cảm thấy hình như mình bị lây Hứa Đình Thâm mất rồi. Học cái gì không học lại đi học cái thói hố người, chẳng đáng yêu gì cả. Đúng lúc đó, Lật Diệp vỗ gáy Trần Niệm Niệm một cái: “Đừng có suốt ngày nói mấy chuyện linh tinh với Khương Sơ.” “Em đâu có.” Trần Niệm Niệm oan ức. Trần Niệm Niệm mang bộ dạng cô vợ nhỏ đáng thương đến sửa sang lại váy cho Khương Sơ, sau đó mặc thêm cho Khương Sơ một cái áo lông. Qua thảm đỏ là vào trường quay, Khương Sơ nâng váy đi đến vị trí ngồi, vì cùng là diễn viên trong một bộ phim truyền hình nên Hướng Diệc ngồi bên cạnh cô. “Lâu rồi không gặp em, công việc bận quá nên không có cơ hội gặp mặt.” Động tác của Khương Sơ lịch sự vừa đủ, không mặn không nhạt đáp: “Chỉ sợ về sau cơ hội gặp càng ít hơn.” Hướng Diệc thấy rất thú vị, giống như thấy mặt khác của một người mà mình rất quen thuộc: “Sao em lại khẳng định được như vậy, lỡ ngày sau lại hợp tác trong một bộ phim thì sao… Hay em cho là anh và em không cùng trình độ rồi?” “Không phải nguyên nhân này.” Hướng Diệc đã chụp cho cô cái mũ như vậy thì Khương Sơ cũng không để anh ta đạt được mục đích: “Chủ yếu là sợ Hứa Đình Thâm ghen.” Hướng Diệc: “…” Không thể ngờ rằng cuối cùng mình bị dội cho một chậu thức ăn cho chó lạnh như băng. Anh ta nở nụ cười: “Nếu ý em là vụ tạo cp thì anh có thể giải thích, đó đều do người đại diện quyết định, nhiều lần anh đã muốn nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy lại cố tình làm vậy, nếu làm phiền em thì cho anh xin lỗi.” Mắt Khương Sơ không gợn sóng, hiển nhiên là không để bụng chuyện này, cô quay đầu đi, lông mi dài chớp chớp: “Ông Hướng, có một số chuyện làm rõ cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Càng ngày Hướng Diệc càng cảm thấy cô gái tên Khương Sơ này không phải là người đơn giản, anh ta ghé gần vào tai Khương Sơ, nhìn từ phía sau trông hai người rất thân mật: “Anh nghĩ em là một em gái mềm yếu, không ngờ em lại không phải như vậy?” “Chuyện anh không biết còn nhiều.” Cả quá trình nói chuyện mặt cô không đổi sắc, dường như căn bản không thèm để Hướng Diệc vào mắt. Khương Sơ là người nhập tâm nhanh mà thoát khỏi vai diễn cũng nhanh, khi hợp tác với Hướng Diệc thì miễn cưỡng tính là vui vẻ nhưng kết thúc rồi thì cô sẽ không tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa. Có vẻ Hướng Diệc đã quên mất, mối quan hệ của họ cũng chỉ có như vậy mà thôi. Hướng Diệc không muốn tự làm mình mất mặt nữa nên cũng thôi nói. Lúc đến lượt Khương Sơ lên nhận giải thưởng, khi cô nâng váy đi lên sân khấu thì nghe thấy đằng sau vang lên những tiếng hò hét chói tai, nhưng mà cái tên họ hò hét không phải là Khương Sơ. Bước vào là một người đàn ông có dáng người cao to, mặc một bộ tây trang màu đen, tỏa sáng đến mức liếc một cái là có thể thấy anh. Khương Sơ nhìn xuống dưới khán đài, không biết anh đã ngồi vào chỗ cô từ bao giờ, anh đưa tay cài lại cúc áo, lại làm dấy lên những tiếng thét chói tai. Anh này… Mặt Khương Sơ phớt hồng, thầm nghĩ, trước mặt người khác anh làm ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm ấy là để cho ai xem chứ. Đêm qua lúc gọi video, anh lưu manh không giới hạn, cách màn hình còn chọc cho mặt cô đỏ đến tận mang tai, cuối cùng còn lừa cô gọi vài tiếng ông xã. Trần Niệm Niệm nói không sai, tên tró này. Đúng lúc đó ánh mắt hai người đối diện với nhau, anh nhẹ nhàng nhếch môi như đang nghĩ đến một ý tưởng xấu xa nào đó. Khương Sơ cầm cúp trong tay, vì nghĩ đến Hứa Đình Thâm nên hơi thất thần, Hướng Diệc ở bên cạnh đột nhiên ôm cô rồi buông ra sau đó nói lời cảm ơn vào mic. Nội dung đại khái là cảm ơn đoàn phim, cảm ơn Khương Sơ nhưng cô cũng không nghe lọt một chữ nào. Cô trợn to mắt, cả người cô đều đờ ra tại chỗ, cô lo lắng nhìn về phía Hứa Đình Thâm thì thấy sắc mặt đối phương càng ngày càng đen. Hứa Đình Thâm đi sang một bên nói gì đó với nhân viên công tác rồi biến mất không thấy tăm hơi. Khương Sơ lườm Hướng Diệc, bình thường cũng không thích không ghét nhưng bây giờ chỉ hận anh ta mau chết đi cho rồi, Hứa Đình Thâm mà tức giận thì cô biết làm sao đây. Cô nắm chặt chiếc cúp trong tay, tâm hồn đã sớm bay đi nơi nảo nơi nào rồi. Đáng lẽ Hứa Đình Thâm sẽ không xuất hiện ở lễ trao giải này. Bộ phim anh tham gia còn chưa đóng máy nên ngày nào cũng rất bận, vì muốn thấy cô mà bỏ tất cả chạy đến đây, kết quả… Khương Sơ bĩu môi, có uể oải, có áy náy, sợ Hứa Đình Thâm tức giận cũng có, nhưng cô lại sợ Hứa Đình Thâm đau lòng hơn. Nghĩ đến việc người kia sẽ rất đau lòng, khóe môi chỉ cần xị xuống một chút là cô đã không chịu nổi rồi. Sau khi lễ trao giải kết thúc, cô vừa lên xe còn chưa kịp định hình thì đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, ngón tay anh đặt bên khóe môi cô: “Em nói xem anh nên phạt em thế nào đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]