Khi kéo vaili vào sảnh sân bay, tôi chợt cảm thấy bụng dưới đau nhức.
Có lẽ cuộc tranh cãi vừa rồi đã gây ảnh hướng đến thai nhi.
Hoặc có lẽ cảm xúc dao động quá mạnh ảnh hưởng đến cơ thể vốn đang yếu ớt của tôi.
Một dòng nước ấm trào ra, thế giới trước mắt tôi quay cuồng. Cả người bỗng mềm nhũn ngã xuống đất.
Trước khi mất ý thức, có rất nhiều giọng nói gọi tên tôi.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Mở mắt ra lần nữa, trước mắt là màu trắng xóa. Chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc khử trùng.
Trong tiềm thức, tôi muốn giơ tay chạm vào bụng.
Nhưng lại bị một bàn này nhẹ nhàng ngăn lại: “Từ tiểu thư đừng lo lắng, đứa bé không sao.”
“Bà là ai?”
Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, dung mạo bình thường nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy từ ái.
Trang phục dì ấy có chút kì quái.
Tôi có cảm giác đã từng gặp qua, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi.
“Mạnh tiên sinh đã biết chuyện của tiểu thư và đang trên đường tới đây.”
Người phụ nữ đắp chăn cho tôi, lại nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư muốn uống chút nước không?”
Tôi gật đầu, phải mất một lúc, đầu óc mới tỉnh táo.
Mạnh tiên sinh…
Lẽ nào là anh ấy?
Nhưng rõ ràng lúc đó đã thống nhất, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại và không liên quan gì đến nhau.
Tôi không biết lai lịch của anh ấy. Nhưng từ trang phục và chi phí hàng ngày, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-niem/3424021/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.