Làm sao hắn có thể yên tâm để một mình Thẩm Nguyệt phải trằn trọc khổ cực ở nhân thế?
Nếu cướp pháp trường là cách cuối cùng, vậy thì hắn cũng vui vẻ phối hợp.
Dù đồ đao có đặt vào trên cổ, hắn cũng sẽ không bày ra bộ dáng mặc người sát hại.
Thẩm Nguyệt giơ tay lên, đôi mắt giống như lưu ly lạnh lẽo chẳng khác gì tuyết từ trên trời rơi xuống, lạnh lùng áp bức nhìn thẳng lên bục hành quyết. Một khi tay nàng hạ xuống, phát ra mệnh lệnh, đám người áo đen sẽ ra tay, bất luận thế nào, họ cũng phải cứu được Tô Vũ.
Vài người mặc áo đen bại lộ hành tung trước, thu hút một phần binh lực, làm hiện trường rối loạn.
Muốn liều mạng, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu.
Thế nhưng khi thị vệ đó giơ đao lên, tiến về trước, Tô Vũ còn rất bình tĩnh, vào thời khắc Thẩm Nguyệt sắp ra lệnh cướp người thì tiếng vó ngựa xuyên qua đường phố nhộn nhịp, vội vã đến gần.
Một người cưỡi ngựa cao giọng nói: “Hoàng thượng có lệnh! Đao hạ lưu nhân”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn con ngựa nhanh chóng lướt qua như gió, nàng nghe thấy nhịp tim điên cuồng của mình.
Người truyền chỉ đến trước pháp trường, vội nhảy xuống ngựa tuyên chỉ.
Vụ án được xử quá vội vàng, chứng cứ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, Hoàng đế quyết định thẩm tra lại.
Từng chữ vang lên rõ ràng như thủy triều lao đến.
Khi Hoàng đế sợ đầu sợ đuôi, lo lắng về đại cục thì phần thắng của ván cờ này nghiêng về Thẩm Nguyệt.
Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367887/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.