Tần Như Lương rất hiểu nàng, chỉ cần nàng có ý tưởng gì thì nàng nhất định phải làm được, nếu không sẽ không cam tâm.
Nhưng nếu như để nàng làm như vậy thì chính Tần Như Lương sẽ không cam tâm.
Tần Như Lương hỏi: "Nếu như ta không đưa cô đi tìm đại lý tự khanh thì sao?"
“Ta sẽ tự mình tìm cách”, giọng nói của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh: “Đã là ngày thứ tư rồi mà vẫn chưa có tin tức gì từ Giang Nam, con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, ta thật sự không biết lần sau gặp lại có phải là trên pháp trường hay không, hay là đã trên đường xuống hoàng tuyền rồi".
Tần Như Lương chấn động.
“Người nói xem, ta làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt này?”, Thẩm Nguyệt nói.
Tần Như Lương mím môi, quay đầu bước về phía tủ chọn ra một bộ y phục dày nhất, sau đó vén chăn bông lên, lấy y phục khoác lên thân thể gầy yếu của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt cũng hợp tác duỗi tay ra, luồn tay vào trong ống tay áo lạnh giá.
Tần Như Lương lại khoác lên người nàng thêm một lớp áo choàng rồi cắn răng nói: "Chỉ sợ nếu như hắn thật sự phải chết thì cô cũng không còn muốn sống nữa có đúng không? Nếu như chỉ cần gặp hắn mà cô có thể kiên trì sống tiếp thì ta sẽ giúp cô đạt được mong muốn".
Thẩm Nguyệt ngây người nhìn thân hình cao lớn của hắn ta đang ngồi xổm trước giường nàng rồi cầm chân nàng lên, một tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, một tay mang giày vào cho nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367876/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.