Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng ăn được chút gì đó, Tô Vũ đặt cái bát xuống, đứng dậy tới bên kệ, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó quay lại ngồi xuống bên giường của Thẩm Nguyệt, xắn tay áo lên, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bây giờ nàng có thể đưa tay cho ta bắt mạch rồi”.
Thẩm Nguyệt vừa mới thò tay ra đã bị hắn nắm lấy.
Bàn tay nàng lạnh như băng, Tô Vũ chẳng nói năng gì, chỉ nắm tay nàng chặt hơn, một ngón tay khác đặt ngay ngắn lên cổ tay nàng.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Tô Vũ truyền tới tay Thẩm Nguyệt, tất cả những nơi nó đi qua, huyết dịch trong kinh mạch ấm áp như xuân đến băng tan.
Qua một lúc lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Thực ra ta đã không còn gì đáng lo nữa, chàng đừng lo lắng”.
Tô Vũ đáp: “Cái đám lang băm đó đúng là không thể khiến người ta yên tâm được, ta cứ phải đích thân tới một chuyên”.
Nói rồi, hắn trải cuộn da dê mang theo bên người, ngón tay trắng nõn rút lấy ngân châm trong đó.
Hắn khẽ cúi người, ngón tay gạt vạt áo của Thẩm Nguyệt ra, cắm châm thẳng đứng lên lồng ngực nàng, sau đó để hở một cánh tay, ngân châm men theo huyệt vị trên suốt cánh tay mà trải dọc xuống dưới, cuối cùng chảy tới ngón giữa, hắn chọc xuyên qua ngón giữa của nàng khiến giọt máu rỉ ra.
Thẩm Nguyệt không biết đau, ngược lại chẳng hiểu sao còn cảm thấy cay đắng, nhưng vẫn cố cười: “Thủ pháp của chàng vẫn thuần thục hơn cô nương hôm ấy”.
Tô Vũ lại cho nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367840/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.