Tần Như Lương biết chắc chắn hoàng thượng sẽ tìm cách khác để đối phó với Thẩm Nguyệt, nhưng hắn không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Lúc này hắn ta bị bất ngờ không kịp phòng, căn bản không có năng lực bảo vệ nàng.
Tần Như Lương ngồi xuống bên giường nắm lấy tay nàng, thấy tay nàng rất lạnh.
Mái tóc đen của nàng phủ kín gối, gương mặt tái nhợt không còn một chút máu.
"Thẩm Nguyệt".
Tần Như Lương gọi nàng nhưng nàng không trả lời. Hắn ta nắm chặt tay nàng đặt lên trán, lại đặt lên môi, nhưng nàng vẫn không có cảm giác.
Tần Như Lương nói: "Thẩm Nguyệt, ta đã nằm mơ một giấc mơ rất dài. Ta mơ thấy thời gian nàng còn ở trong nhà, trong nhà ngày ngày tràn ngập tiếng cười nói. Ta mơ thấy nàng không hề rời đi, chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau. Ta cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng đây là khát vọng lớn mạnh nhất trong lòng ta".
"Cuối cùng ta cũng có thể thôi làm đại tướng quân, ta thấy chuyện đó cũng không có gì là không tốt. Ta đã không còn gánh nặng trong lòng, ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, ta có thể bảo vệ bất cứ ai mà ta muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ khi ta tỉnh lại thì nàng lại đang chìm trong giấc ngủ".
Hắn ta nặng nề hôn lên tay Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Thẩm Nguyệt, không được ngủ, bất luận thế nào thì ta cũng phải đánh thức nàng dậy".
Giọng điệu của hắn ta có chút trách móc nhưng sự đau khổ trong đó lại càng lớn hơn: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367832/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.