“Hạ Du…”, Thẩm Nguyệt cảm thấy bi thương và bất lực: “Từ bao giờ mà ngươi lại biến thành thế này rồi?” 
“Ta vẫn luôn như vậy, chỉ là cô không thấy rõ mà thôi”. Hạ Du nắm lấy bờ vai Thẩm Nguyệt: “Ta không lương thiện vô tư như cô nghĩ, ta không chỉ vì báo thù, ta còn vì chính mình! Ta muốn tất cả những kẻ từng coi thường mình thấy rốt cuộc ai mới có thể cười đến cùng! Thẩm Nguyệt, ta muốn vinh hoa phú quý, ta muốn thăng quan tiến chức!” 
Khuôn mặt vặn vẹo vì kích động của hắn ta khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy xa lạ vô cùng. 
Nàng cho rằng mình đã đủ hiểu Hạ Du, đến lúc này mới phát hiện, dường như nàng chưa bao giờ đi vào đáy lòng đối phương, chưa bao giờ thấy rõ rốt cuộc hắn ta muốn cái gì. 
Hạ Du trước mặt này đã không còn là Hạ Du viết hết tất cả suy nghĩ lên mặt trước kia nữa. 
Hạ Du buông bờ vai nàng ra, nàng lảo đảo về phía sau mấy bước, toàn bộ thân thể khó chịu như sắp bốc cháy, trong tai ù ù khiến màng nhĩ nàng nhói đau. 
Tiếng nói phập phù của Hạ Du giống như dùi khoan chui vào trong tai nàng: “Thuốc này phát tác rất chậm, phải một hai canh giờ mới từ từ lên men. Nếu bây giờ cô trở về, nói không chừng có thể gắng gượng về đến phủ tướng quân, bằng không chết trong tửu lâu này, sẽ phá hư chuyện làm buôn bán của người ta”. 
Thẩm Nguyệt lùi ra cửa, ánh mắt đục ngầu nhìn Hạ Du, quay đầu buồn bã nói: “Thôi được, sống là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367828/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.