Hôm sau, Tần Như Lương hầm nhân sâm trăm năm với gà rồi mang tới Trì Xuân Uyển cho Thẩm Nguyệt bồi bổ cơ thể.
Vừa mở nắp ra đã lập tức ngửi thấy hương thơm tươi ngon của canh gà.
Ngọc Nghiên thấy Tần Như Lương quan tâm Thẩm Nguyệt như vậy, trong lòng mừng vui khấp khởi, vội múc hai bát canh gà ra, đưa một bát cho Tần Như Lương, bát còn lại dâng cho Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt dùng thìa khuấy canh, cười như không cười nói: “Hoàng đế đưa ngươi nhân sâm để bồi bổ, ngươi lại dùng nó để nấu canh cho ta”.
Tần Như Lương mấp máy môi, vẻ mặt vô chừng.
Có lẽ đúng như Hoàng đế nói, muốn khiến Thẩm Nguyệt uống bát canh sâm này không hề khó. Bởi không chỉ vì hắn ta có nhiều cơ hội ra tay mà còn do hiện giờ, Thẩm Nguyệt hoàn toàn chẳng đề phòng hắn ta.
Chỉ cần Thẩm Nguyệt uống hết bát canh là hắn ta sẽ mang danh trung nghĩa, công thành danh toại.
Tất thảy mọi thứ vẫn giống như trước đây.
Đại Sở sẽ không thể vì nàng mà náo động hơn, có lẽ trên triều sẽ xảy ra chút rắc rối phức tạp nhưng cũng còn lâu mới tới mức độ khó khăn.
Chẳng khác gì việc năm xưa hắn ta không cứu nàng, Đại Sở thay triều đổi đại từ lâu, mọi thứ đều sóng yên bể lặng.
Trước kia Tần Như Lương cho rằng bình lặng là chuyện rất tốt, nhưng bây giờ thì sao?
Rốt cuộc thế nào mới là trung nghĩa?
Trung nghĩa chính là hắn ta phải làm trái nhân tính, trái với lòng để mưu hại thê tử kết tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367813/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.