Lúc ở những tòa thành trên đường đi thì nàng làm việc vô cùng hăng say tích cực hơn tất cả mọi người, nhưng chỉ trong chớp mắt khóc lóc thì nàng đã đẩy hết trách nhiệm lên người bên cạnh. 
Sắc mặt của hoàng đế không hề thay đổi, ông ta chỉ hỏi Tần Như Lương: "Tần ái khanh, Tĩnh Nguyệt nói có đúng không?" 
Tần Như Lương thở dài nói: "Công chúa đúng là đã chịu nhiều thiệt thòi. Là do vi thần bất tài, không thể thay công chúa gánh vác". 
Hoàng đế không hề biểu hiện ra dấu hiệu có tin hay không. 
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù tin tức bị phong tỏa thì hoàng đế chắc chắn cũng đã nghe được chuyện gì đó. 
Nhưng ông ta cũng không truy cứu chuyện này, ông ta cũng đã sớm biết chuyện hai tay của Tần Như Lương đã bị phế cho nên liền bảo thái y đến kiểm tra kỹ càng. 
Thái y đưa ra kết luận là Tần Như Lương quả thật đã bị thương nghiêm trọng, có thể không có hy vọng bình phục, sau này không thể luyện võ nữa. 
Hoàng đế tỏ ra vô cùng tiếc hận nói: "Đại Sở ta lại mất thêm một vị tướng quân". 
Về phần binh lính mà Tần Như Lương mang theo khi xuất chinh, hầu hết đều chết trận, tổn thất nặng nề. Những người lính còn lại đã được hợp nhất vào đại quân Nam Cảnh. 
Hoàng đế ban cho hắn một ít vải vóc cùng thuốc thang như an ủi, sau đó tiếp tục suy tính những chuyện khác. 
Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt cùng nhau quỳ trên sảnh, im lặng một lúc, sau đó cúi người ấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367777/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.