Tô Vũ bước tới thong dong ngồi xuống, điềm nhiên nói: “Không nhìn nàng ấy, chẳng lẽ lại nhìn hai tên nam tử như các ngươi, không thấy kỳ lạ sao?”
Hình như cũng kỳ lạ thật.
Lạc đề xa quá rồi, Hạ Du lại kịp thời kéo chủ đề về lại: “Đại học sĩ, nào, ăn miếng ớt đi. Ngươi mà không ăn sẽ bị bệnh đấy”.
Thấy Tô Vũ cầm quả ớt với vẻ bỡn cợt nhưng chần chừ không chịu ăn, Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đưa cho Hạ Du ăn, lề mà lề mề chẳng ra dáng nam nhân”.
Hạ Du lên tiếng: “Này, Tần tướng quân, mong ngươi làm người phải có chút giới hạn! Đừng suốt ngày nghĩ cho người khác nữa, ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn”.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt không ngừng co giật, nàng nói: “Tô Vũ, không ăn thì thôi”.
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Du và Tần Như Lương đồng loạt hướng về phía nàng, mang vẻ u ám và trách móc.
Ban nãy khi lừa hai người họ, Thẩm Nguyệt yêu cầu phải tự thực hiện, chưa từng nói rằng không ăn thì thôi.
Hạ Du thong dong đáp: “Đau lưng mỏi hông, tứ chi lạnh ngắt, thêm cả phương diện đó không ổn, là ai nói vậy?”
Hạ Du đáp: “Thẩm Nguyệt nói đó, nàng ta hiểu y thuật chắc ngươi cũng biết nhỉ?”
Thẩm Nguyệt ấn lại khóe mắt đang giật giật, kéo vạt áo của Hạ Du dưới gầm bàn: “Đừng nói nữa”.
Tô Vũ liếc nhìn Thẩm Nguyệt, gật đầu thấu hiểu: “Hóa ra là thế”.
Hắn đẩy ớt cho Hạ Du và Tần Như Lương, nheo mắt rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367708/chuong-362.html