Thẩm Nguyệt cầm lấy chén trà của hắn, chọn nơi mà hắn vừa mới uống để nhấp vài hớp: “Thực ra ta cũng không uống nhiều”.
Tô Vũ nhướn mày, cơ thể biếng nhác ngả về sau, tựa vào lưng ghế, nhếch môi cười với Thẩm Nguyệt, ánh mắt rất thâm thúy: “Thế mà đêm nay nàng lại có can đảm nhìn ta như thế”.
Thẩm Nguyệt cũng khẽ cười: “Có lẽ vì rượu khiến kẻ nhát gan cũng mạnh bạo hơn, ta thấy hơi tò mò, cảm giác mọi người đều say mình thanh tỉnh rốt cuộc là như thế nào”.
Tô Vũ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi miêu tả: “Có lẽ là cảm giác khống chế được mọi thứ”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Cô đơn không?”
“Vẫn tốt hơn là thân bất do kỷ”, Tô Vũ đáp: “Lần sau nàng cũng đừng uống một giọt rượu nào, chuốc cho mọi người say hết, như thế là có thể trải nghiệm được rồi”.
“E là không được!”, Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Chàng không uống giọt rượu nào, ta không chuốc cho chàng say được”.
“Chưa chắc chỉ có rượu mới chuốc người ta say”, Tô Vũ ngẫm nghĩ dưới ánh đèn, mỉm cười rất khẽ, như có như không: “Trên thế giới này chỉ có một thứ thân bất do kỷ mà ta không thể khước từ, cũng không muốn khước từ”.
“Là gì thế?”, chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt thấy rung động khi được nhìn chăm chú bởi ánh mắt của hắn.
“Nàng!”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, may mà nàng uống rượu, nên dù có đỏ mặt trước mặt hắn cũng không có gì đáng kể.
Nàng mơ màng giơ tay ra cầm lấy tay Tô Vũ, chậm rãi cúi đầu xuống, cọ mặt vào lòng bàn tay hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367693/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.