Không biết có phải vì ngón tay Tô Vũ đang di chuyển hay không mà sau đó Thẩm Nguyệt không nhíu mày nữa.
Trong nháy mắt, nàng phát hiện mình đang ở trong học đường đọc sách cùng mọi người.
Về sau, có một thiếu nữ xinh xắn đi tới trước mặt nàng, hành lễ với nàng bằng cấp bậc lễ nghĩa non nớt, rồi lại nói với giọng trẻ con: “Công chúa mạnh khỏe, ta là Liễu Thiên Tuyết”.
Ý thức của Thẩm Nguyệt đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Có lẽ vì cảm xúc của Thẩm Nguyệt thay đổi, nên cảnh tượng trong mộng đột nhiên chuyển biến.
Nàng và thiếu niên như ánh dương kia đang đứng đối mặt nhau, tranh cãi khàn cả giọng.
Nàng mạnh mẽ quay đi trước, không để cho hắn ta thấy vẻ mặt mềm yếu của mình.
Nhưng khi nàng ngừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại, thiếu niên như mặt trời một mực đi theo nàng bây giờ đã dừng chân lại, nàng thấy hắn ta đi ra xa, đến cạnh thiếu nữ xinh đẹp đang khóc sướt mướt tên là Liễu Thiên Tuyết kia.
Thiếu niên nói nàng là công chúa, bên người nàng luôn có người vây quanh, nhưng Liễu Thiên Tuyết chỉ có một mình.
Thiếu niên nói nàng lạnh lùng, bắt nạt người khác, xảo trá ngang ngược, kiêu căng tự đại.
Nhưng những cái đó đều là do hắn ta nuông chiều mà ra.
Nếu nàng thật sự lạnh lùng, thì sao lại vừa nắm chặt tay áo, vừa nghẹn ngào lau nước mắt đứng nhìn bóng dáng của thiếu niên đó chứ.
Nàng không hề xấu, nàng chỉ cố chấp mà thôi.
Sau này, có một giọng nói dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367657/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.