Thẩm Nguyệt không vội đi vào, nàng quay đầu hỏi lính canh: "Tại sao các ngươi lại đánh hắn ta thành ra như vậy?"
Lính canh biện hộ: "Phía trên có lệnh, bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự".
Lính canh biết hai người vừa tới là người của Đại Sở, vì quốc gia bại trận nên mới đến đàm phán cho nên không cần quá khách khí với bọn họ.
"Phụng mệnh hành sự tức là có thể dùng khổ hình với tù binh hay sao?"
Lính canh nói: "Hắn ta đã giết biết bao binh lính Dạ Lương, chịu chút khổ hình này thì đã tính là gì? Tướng quân đã ra lệnh cho ta ngày nào cũng phải quất roi, nếu như hắn chịu nói ra sơ đồ phòng thủ của Đại Sở thì ngày đó mới có thể được miễn đòn roi, nhưng bấy lâu nay hắn ta không hề hé răng nửa lời".
Lính canh tuy có chút phẫn hận nhưng cũng không thể không bội phục: "Xem như là hắn ta đủ cứng rắn, hắn ta không ăn không uống tự tìm tử lộ, để giữ lại mạng của hắn ta bọn ta còn phải mỗi ngày nhét thức ăn cho hắn ta thì hắn ta mới có thể miễn cưỡng sống tới ngày hôm nay".
Kẻ canh giữ Tần Như Lương cảm thấy mỗi ngày quất roi hắn cũng không thu được kết quả gì cho nên đã sớm cảm thấy rất phiền chán.
Nếu như có thể dùng hắn ta để trao đổi thành trì với Đại Sở thì lính canh chỉ ước gì có thể nhanh chóng đẩy hắn ta đi.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết rằng Tần Như Lương không chỉ cứng rắn mà còn cố chấp đến cực điểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367651/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.