Sau khi ra ngoài đại điện, gió từ bên ngoài thổi vào khiến Thẩm Nguyệt tỉnh táo hơn rất nhiều. Trên núi lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều.
Ánh đèn trong đại điện rất sáng nhưng màn đêm bên ngoài đại điện lại hiu quạnh yên tĩnh.
Tô Vũ nói: "Ta tiễn nàng về".
"Chàng nghỉ ngơi ở đâu, cách có xa không?", Thẩm Nguyệt hỏi.
Rượu thơm của Dạ Lương thực sự rất ngon.
"Không xa".
Thói quen quả nhiên là thứ rất đáng sợ.
Trên suốt quãng đường từ kinh thành tới đây, mỗi ngày nàng đều sớm chiều ở cùng Tô Vũ, bây giờ phải tách ra mỗi người ở một chỗ khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đã tới hành cung thì cũng không thể hành xử giống như ở Thành Huyền, càng không thể giống như lúc ở quân doanh Dạ Lương để hai người ở chung một doanh trướng.
Khi bước đến ngã ba đường, chỗ ở của Thẩm Nguyệt nằm ở một hướng còn chỗ ở của Tô Vũ nằm ở hướng bên kia.
Thẩm Nguyệt đã bảo hai cung nhân trở về biệt uyển trước để chuẩn bị, trong khi nàng lại đứng cùng Tô Vũ ở ngã rẽ trong chốc lát.
Thẩm Nguyệt nương theo men rượu mà lên tiếng trước: "Chỗ ở của chàng có cung nhân hầu hạ hay không?"
Tô Vũ cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười nói: "Không biết thái giám có tính hay không?"
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: "Đêm nay ta hơi say, chàng cứ xem như là ta chưa từng nói gì đi. Ta về trước, chàng nhớ ngủ sớm một chút đi".
Nàng đi vài bước rồi lại quay đầu thì nhìn thấy Tô Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367649/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.