Thẩm Nguyệt nở nụ cười đầy phong tình nói: "Tất cả huynh đệ ở đây chỉ cần lập nên công trạng thì ta nhất định hầu hạ chu đáo, có gì mà không dám?"
"Tiện nhân, đợi đó cho ta! Đợi ta trở về nhất định sẽ xử lý ngươi!”
Triệu Thiên Khải bước trở lại ghế chủ vị, cầm bát rượu kính chư vị tướng lĩnh một lần nữa, sau đó bọn họ liền ném hết tất cả các bát rượu rỗng xuống đất.
Tiếng bát rượu vỡ nghe vô cùng chói tai.
Triệu Thiên Khải khoác lên mình bộ giáp chiến, cùng các tướng lĩnh bước ra khỏi đại điện.
Ban ngày Triệu Thiên Khải đưa các tướng lĩnh đi nghiên cứu địa thế, kiểm kê binh lính, không dự định ra tay ngay mà phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ.
Hiện giờ hoàng đế Dạ Lương đang ở ngay biên quan, đây là cơ hội ngàn năm có một. So với hòa đàm thì Triệu Thiên Khải càng không muốn để cơ hội này dễ dàng trôi qua.
Nếu như có thể bắt sống được hoàng đế Dạ Lương thì đừng nói là bồi thường năm tòa thành trì, ngay cả lật tung Dạ Lương bọn họ cũng có thể làm được.
Triệu Thiên Khải định ra tay vào ngày hai bên hòa đàm.
Nhưng bây giờ ông ta đã bị một nữ nhân chỉ vào mũi mắng nói ông ta là rùa rụt đầu không dám mang quân đi tấn công Dạ Lương.
Nực cười, ông ta sống đến tận bây giờ còn chưa biết chữ "không dám" viết như thế nào!
Triệu Thiên Khải là loại người võ biền dễ bị kích động, làm việc gì cũng liều lĩnh không nghĩ đến hậu quả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367634/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.