Tên sát thủ cầm đầu không chần chừ gì nữa, lập tức lao về phía ba người Thẩm Nguyệt.
Khi Thẩm Nguyệt trông thấy thanh đao bén của tên sát thủ chém về phía mình lần nữa, nàng đã không còn thấy sợ rồi.
Đại khái vì nàng cuối cùng cũng đợi được Tô Vũ đến, có thể trông thấy hắn vẫn còn sống.
Những chuyện khác chỉ là thứ yếu thôi.
Không đợi sát thủ tới gần Thẩm Nguyệt, một mùi tanh ngọt đột nhiên ập đến, bóng đen vụt qua trước mắt, Tô Vũ đã chắn trước mặt nàng.
Mái tóc của hắn lướt qua mặt nàng như có như không, vẫn còn hơi lành lạnh.
Bên tai chỉ còn tiếng đao kiếm va chạm, Tô Vũ giơ tay cầm kiếm phản đòn, toàn thân mạnh mẽ hữu lực.
Khi hắn chém tên sát thủ cầm đầu bằng thanh kiếm của mình, mùi máu tanh nồng hơn lại phả vào mặt.
Thần sắc của Tô Vũ không hề thay đổi, hắn rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể của tên sát thủ như đang làm một việc không thể bình thường hơn được nữa.
Hạ Du và Thanh Hạnh ở phía sau đã sợ đến cứng đơ cả rồi.
Tô Vũ nhặt đoản kiếm dưới đất lên, đưa cho Thẩm Nguyệt, khẽ bảo: “Cầm lấy, bảo vệ bản thân”.
Sát thủ ở phía đối diện hùng hổ nhào tới, hắn vẫn bình thản và điềm tĩnh cất tiếng hỏi nàng: “Biết giết người chứ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta đã từng”.
“Cẩn thận đấy, đám này không phải như sơn tặc đâu”.
Hắn vừa dứt lời, tất cả cảm quan của Thẩm Nguyệt đã bị đao quang kiếm ảnh và máu tươi lấp đầy. Từ đầu đến cuối luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367615/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.