Tin tức bên phía Dạ Lương hẳn là cũng sắp tới rồi, nhiều nhất là vài ngày nữa. Thẩm Nguyệt chỉ đi trước mấy ngày, ở trên đường lại có người hộ tống nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
“Làm sao ta có thể để nàng một mình đi mạo hiểm được”, Tô Vũ lầu bầu thấp giọng nói.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đã khuya nhưng nàng vẫn không ngủ được.
Nàng ôm Bắp Chân của mình trong vòng tay, cảm thấy có ôm thế nào cũng không đủ.
Nàng nắm nhẹ bàn chân của Bắp Chân, nhẹ giọng nói: "Con cái càng lớn lại càng khó dứt bỏ, kiếp trước mẹ chắc đã mắc nợ con rồi cho nên kiếp này còn chưa kịp yêu đương mà đã có con. Trước kia mẹ cảm thấy con là cục nợ, bây giờ cho dù con là cục nợ thì mẹ cũng muốn nhận".
"Cục nợ này, sau này con phải luôn đứng về phía mẹ, biết không hả? Chờ mẹ của con tìm được mối tốt thì con không được phép quấy rầy, về sau con còn phải giúp đỡ mẹ, dỗ dành mẹ nghe không?"
Thẩm Nguyệt lại ôm hôn Bắp Chân rồi nói: "Nếu như mẹ đi lâu quá mà không trở về thì nhị nương sẽ đưa con đi tìm Liên thúc thúc. Liên thúc thúc là người tốt, sẽ bảo vệ tốt cho con".
Bắp Chân tỉnh lại, yên lặng mở to mắt lặng lẽ nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt không nhịn được cười nói: "Có nói với con chuyện này thì con cũng không hiểu. Thôi quên đi, ta không nói nữa".
Rạng sáng, Thẩm Nguyệt ngủ một giấc liền dậy.
Nàng mặc thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367596/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.