Nàng biết Tô Vũ từ lúc một mình hắn cầm kiếm xông vào ổ sơn tặc đến cứu nàng, không liên quan gì đến quá khứ của hắn.
Nàng không quan tâm ngày xưa hắn là người như thế nào.
Những chuyện đã từng xảy ra giữa hắn và nàng cũng là vấn đề giữa Thẩm Nguyệt ngày xưa và hắn mà thôi.
Nàng không muốn nghe những lời đó.
Ngọc Nghiên rưng rưng nói: “Công chúa... người đã chọn sai Tần tướng quân một lần rồi, người đừng sai thêm một lần nữa làm gì...”
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Ngọc Nghiên, ta không muốn vì đánh giá quá khứ của người khác mà xóa bỏ hảo cảm với người đó. Ta muốn bản thân thật sự quên đi hắn, ta nhất định sẽ làm được, nhưng ta cần thêm thời gian”.
Chẳng qua hắn chỉ mới cho nàng ân cứu mạng, cho nàng cái ôm ấm áp thoải mái, cho nàng nụ cười dịu dàng, cho nàng sự ấm áp của hắn, cho nàng nghe câu chuyện quá khứ của hắn, cho nàng... nụ hôn sâu trong tuyết đêm đó mà thôi.
Thậm chí là cái ôm ghì chặt trong Hạ phủ đêm đó.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt: “Ta nhất định sẽ quên được”.
Nghe nói về sau Hạ Du đã tìm được hung thủ độc hại lão phu nhân.
Chính là nhị di nương của Hạ phủ, mẹ ruột thứ huynh của Hạ Du.
Hạ Du tìm người giả trang thành dáng vẻ của lão phu nhân lúc còn sống, chuyển động, kêu khóc khắp phủ vào ban đêm, đặc biệt còn đi vào trong phủ của nhị di nương kia.
Tất cả mọi người trong phủ đều cho là lão phu nhân hiện hồn về.
Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367587/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.